Hôm nay là mùng 1 tháng 1 năm Sùng Trinh thứ 15.
Quân Lam Điền từ khi tiến vào Vũ Xương thì lại lần nữa án binh bất động, Trương Bình Trung lo ngay ngáy quân Lam Điền ngay sát nách, không thể không phát triển xuống phía nam, đúng như kế sách xua hổ nuốt sói mà phía Lam Điền tính toán, hắn sai Lưu Văn Tú, Ngả Năng Kỳ thống lĩnh 15 vạn nhân mã tiến vào Giang Tây, mục tiêu là Nam Xương.
Trương Bỉnh Trung hi vọng rằng sau khi chiếm được điểm xung yếu tọa trấn tam giang ôm lấy ngũ hồ này rồi sẽ nghỉ ngơi lấy sức, chỉnh đốn quân bị rồi trả mối thù bị đoạt mất Vũ Xương.
Thế nhưng đại quân của hắn vừa mới tiến vào biên cảnh Viên Châu liền gặp phải kháng cự quyết liệt, lực lượng vũ trang ở khắp nơi khiến Ngả Năng Kỳ, Lưu Văn Tú đâu đầu không thôi, đánh phải tiến quân từng bước, đi tới đâu máu chảy thành sông tới đó.
Từ khi Lạc Dương bị phá, Phúc vương bị giết, Khai Phong liền thành tòa cô thành ở Hà Nam, bị quân Lý Hồng Cơ trùng trùng bao vây nửa năm.
Lúc này Khai Phong đã cạn lương hết đạn mà viện binh triều đình thì mãi không đến.
Không còn cái để ăn, mọi người tìm kiếm lương thực khắp nơi, cơ bản thứ gì có thể ăn là họ đều lấy ăn cả, giống như các loại thuốc dùng bổ thân, trị bệnh như hà thủ ô, đương quy, người ta đều lấy để ăn.
Nhưng ai cũng biết rằng không bệnh không tật mà ăn thuốc vào, người khỏe đến mấy ăn nhiều vẫn có tác dụng phụ, có người ăn tới tay chân sưng phồng lên, đành ngừng ăn thuốc.
Nhưng bụng đói thì phải ăn thôi.
Vì vậy mọi người kiếm thứ khác ăn, ánh mắt chiếu vào sông ngòi, ao nước, ở đó bọn họ phát hiện ra loại bèo tên là anh lạc thảo, loại thực vật này tươi ngọt, dễ ăn, vì thế ra sức thu hoạch về ăn.
Nhưng chỉ dựa vào loại bèo này thì sao đủ cho bao nhiêu người Khai Phong như thế, vì vậy họ ăn với loại côn trùng trong nước.
Ăn những thứ này không phải kế lâu dài.
Nhiều người đói không chịu nổi lựa chọn cái chết.
Quan phủ vì vỗ về lòng dân, làm bộ trời cao nhân từ, nửa đêm rải ít đỗ lên đường, để mọi người cho rằng trời cao vẫn còn quan tâm tới mình.
Mặc dù điều này là giả, nhưng trời cao cũng không bạc đãi những người một lòng muốn sinh tồn.
Thế là người của quan phủ phát hiện ra trong nhà Lưu tú tài tích trữ rất nhiều gạo, vì thế quan phủ cưỡng chế trưng thu chia cho mọi người, sau nửa năm người Khai Phong mới có gạo ăn.
Còn về phần Lưu tú tài, hình như bị người ta ăn mất rồi, vì nhà hắn không thiếu lương thực, cho nên hắn béo tốt, lắm mỡ ! Dưới tình hình đó, lại có lão nông vô tình đào đất, đào ra kho lúa mạch ! Sau đó lão nông và lúa mạch được nấu cùng với nhau.
Thậm chí có chuyện quỷ dị xuất hiện, ví như quan phủ mua lương thực của tặc khấu đang vây khốn mình.
Còn đại quân của Lý Hồng Cơ lúc này vẫn đang trú đông ở Trừ Châu.
Chuyện ngu xuất nhất của người trong thành là lấy bạc ra mua lương thực của tặc khấu, tặc khấu phát hiện ra, chúng không cần công thành, chỉ cần lấy chút ít lương thực là có thể hút cạn máu của thành Khai Phong, vậy thì ai còn công thành nữa.
Bởi vậy thành Khai Phong ngày một suy yếu.
Lạc Dương lúc này là đất vô chủ, Vân Chiêu không hạ lệnh thủ tướng Đồng Quan Vân Dương tiến vào Lạc Dương, chiến tuyến vẫn giữ ở huyện Thằng Trì, hai năm rồi chưa tiến lên bước nào.
Phúc vương tới lúc thành phá cũng không yêu cầu Vân Chiêu cứu viện, Chu vương xương còn cứng hơn Phúc vương, càng không mở miệng, ông ta đã chuẩn bị để diệt tộc rồi.
Dưới ngữ khí gần như cầu khẩn của hoàng đế, đại quân của Lưu Trạch Thanh cuối cùng cũng rời Sơn Đông, tiến về Khai Phong với tốc độ 20 dặm một ngày, vì thế Tả Lương Ngọc, Hoàng Đắc Công cũng hỏa tốc chi viện với tốc độ tương tự.
Ngày 15 tháng 1, vùng đất Quan Trung thành đại dương hoan lạc.
Lễ mừng mười năm một lần của huyện Lam Điền mở màn trong trận tuyết nhỏ lả tả, con rồng cỏ dài mấy chục trượng được đám thanh niên dư thừa tinh lực múa hết vòng này tới vòng khác.
Pháo hoa mới được nghiên cứu ra được hỏa pháo bắn lên trời, làm trời đêm trở nên muôn phần rực rỡ, tiếng pháo đinh tai nhức óc từng đợt, đi kèm với tiếng hò reo rung trời không ngơi nghỉ.
Huyện Lam Điền đèn hoa sáng rực, thành tòa thành không ngủ.
Đèn lồ ng đếm không xuể treo trước cửa, trên