Huyện Lam Điền đang lên kế hoạch lớn, muộn nhất là vào năm Sùng Trinh thứ 16 mở hội nghị quốc dân, từ trong quẩn thể quan viên, người đọc sách, công tượng, nông phu chọn ra những nhân vật danh vọng địa vị thương lượng quốc sự.Sau này chuyện cùng thương lượng quốc sự này sẽ thành thông lệ, mỗi năm tổ chức một lần, cứ mỗi 5 năm tổ chức tuyển cử đại biểu một lần.Không có tình huống cực kỳ đặc thù, chính sách, luật pháp mà hội nghị này thông qua sẽ không thay đổi, cho dù có sai sót cũng phải chấp hành tới hội nghị sau.Cho tới khi đại đa số người tham dự hội nghị đề xuất hủy bỏ, đồng thời thông qua mới chính thức thực thi.Về cơ bản ở hội nghị này, tất cả mọi vấn đề đều có thể bàn bạc, đều có thể thương lượng, đều có thể quyết sách.Khi Vân Chiêu đem ý nghĩ mình ấp ủ đã lâu công bố ra, toàn bộ xã hội Lam Điền im phăng phắc, cho dù là cuồng sinh to gan nhất, dũng sĩ dũng mãnh nhất, kẻ âm mưu thâm độc nhất cũng phải ngậm mồm, mặt đầy sợ hãi.Nếu như nói kế hoạch dựng nha lập phủ trước đó của Vân Chiêu chỉ là phân chia quyền lực cấp cao, mọi người không mấy để ý, vì không liên quan tới họ.Nhưng lần này Vân Chiêu đề xuất mở đại hội nghị quốc dân lại là thẳng thắn đem quyền lực tối cao vô thượng của mình bày ra, để tất cả mọi người cùng chia sẻ.Vân Chiêu thừa nhận mình là đứa con được trời chọn, nhưng quyền lực của y tới từ nhân dân.Nhân dân mới là thần linh thực sự trên mảnh đất vàng này.Vân Chiêu cho rằng, tất cả thần dân đều có tư cách sử dụng quyền lực của mình.Không vì địa vị, tài phú, quyền thế gây trở ngại, chỉ cần ngươi là bách tính của huyện Lam Điền, chỉ cần ngươi có danh vọng trong nhân dân, chỉ cần ngươi có phẩm hạnh đoan chính, cương chính đại nghĩa can đảm, ngươi sẽ có thể cùng với những người chí đồng đạo hợp hành xử quyền lực chí cao vô thượng chỉ Vân Chiêu mới có.Sau khi kiến nghị của Vân Chiêu được đăng trên Nhật báo Lam Điền, tờ báo này nhanh chóng được truyền tay nhau đưa đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Đại Minh, vô số bản sao chép tay không sai một chữ đem tới tay những người chưa bao giờ ngừng chú ý tới huyện Lam Điền, đọc xong bài báo đó toàn thế giới im lặng.Sự im lặng này thậm chí uy trì tới tháng 7.Tiền Đa Đa hoảng sợ tới cực điểm, nàng thậm chí cho rằng vì mình hành sự tùy tiện mới khiến Vân Chiêu đưa ra hành động lớn như thế, khóc lóc thảm thương, quỳ trước mặt Vân Chiêu không chịu đứng lên.Lần này nàng coi như là thực sự đau lòng rồi.Vân Chiêu bế Tiền Đa Đa lên, đi lại trong sảnh đường, ghé miệng vào bên tai nàng nói nhỏ:” Đây mới thực sự là cách làm giúp đảm bảo Vân thị quyền lực vạn năm, nhân sinh bất quá trăm năm, giống bóng ngựa qua cửa sổ chớp mắt là biến mất, mà giang sơn vĩnh hằng.
Tần Hoàng Hán Vũ năm xưa hùng phong thể nào, phồn hoa một triều trôi qua, chẳng qua như mây khói trước mắt.”“ Quyền lực giống như hạt cát, nàng càng nắm chặt, nó trôi đi càng nhanh, nếu nàng nâng niu nó trong tay, nó sẽ không trôi mất.”“ Nàng cũng đọc sử sách rồi, vương triều càng cường đại, một khi sa sút thì càng suy yếu, sau Cường Hán có Ngũ Hồ Loạn Hoa, sau Thịnh Đường là Ngũ Đại Thập Quốc.
Sau Phú Tống là Nguyên Mông hoành hành, giới tới Minh mạt, giặc dã nổi lên khắp nơi, nếu không có phu quân nàng trọng chấn thanh uy thì vó ngựa Kiến Nô ắt sẽ dẫm đạp tứ hồ ngũ hải.”“ Bây giờ ta không dám tưởng tượng một khi Lam Điền sụp đổ sẽ tạo thành hậu quả thảm khốc gì cho quốc gia này, chẳng vương triều nào ngoại lệ.
Cho nên khi ta cường đại nhất, ta trao quyền cho bách tính, lúc quốc triều suy vi chẳng ai có thể đổ được cho một mình Vân thị, Vân thị mới trường tồn ...”“ Mà nàng xuống trước đã, ta từ từ nói với nàng, tay ta mỏi nhừ rồi, bảo với nàng rồi, ta làm việc này là có tính toán từ lâu, không phải vì hành vi của nàng.”Phùng Anh ở ngoài nãy giờ nghe tới đó đi vào nhận lấy Tiền Đa Đa thuận tay ném lên giường một cách thô bạo, vội vàng kéo tay Vân Chiêu: “ Phu quân, chàng nghĩ kỹ rồi chứ?”“ Đừng kéo, đừng kéo.”