Hán Trung phủ có mười một vạn ba nghìn sáu trăm hộ.Trước khi đám tặc khấu tàn phá Hán Trung, vẻn vẹn huyện Nam Trịnh thôi đã có sáu vạn bảy nghìn hộ, mà Hán Trung có tới tận mười một huyện ở dưới như Nam Trịnh, Thành Cố, Dương Huyện, Miện Huyện, Tây Hương, Trấn Ba, Ninh Khương, Lược Dương, Lưu Bá, Phật Bình, Bao Thành.Nói cách khác trong mười năm tặc khấu hoành hành, Hán Trung tổn thất quả nửa nhân khẩu.“ Tình huống ti chức đã viết rõ trong văn thư rồi, mảnh đất Hán Trung này muốn thực sự khôi phục sức sống ngày trước thì không vẻn vẹn là hỗ trợ tài lực vật lực, nhân khẩu thưa thớt cũng là vấn đề.
“ Tiến các lý trưởng đi rồi, Vân Chiêu và Từ Ngũ Tưởng tản bộ men theo con đường nhỏ trong hậu hoa viên, giọng Từ Ngũ Tưởng lộ rõ mệt mỏi:“ Ngươi có giải pháp gì rồi?”“ Quy tụ nhân khẩu, thu hút nhân khẩu, trước kia Dương Hùng ở Hán Trung phụ trách phương diện này, hiệu quả rất tốt.
Bách tính trên núi đã dần rời núi, di chuyển tới nơi giao thông tiện lợi, nguồn nước sung túc, đất đai bằng phẳng.
“ Từ Ngũ Tưởng đã ở đây hơn ba năm rồi, công tác không nhiều tiến triển làm hắn thất vọng: “ Vì người trong rừng núi ra nhiều quá, toàn là người nghèo tới không đủ vải che thân mới khiến Hán Trung không thể tiến được.
Có người tồn tại độc lập trong núi sâu, thậm chí còn quên cả cách nói chuyện.
Ti chức cho rằng chính sách của chúng ta có vấn đề.”Vân Chiêu đứng lại, nghiêm túc lắng nghe: “ Nói ra xem nào.”“ Chúng ta không thể đợi tặc khấu hủy diệt địa phương rồi xây dựng lại từ đống đổ nát được, như vậy tốn quá nhiều thời gian, tài chính.
“ Từ Ngũ Tưởng khẩn thiết nói: “ Huyện tôn, ti chức phản đối chuyện để mặc Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tiếp tục tàn phá Đại Minh.”Vân Chiêu nhìn núi xa trầm tư: “ Đâu phải chỉ Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tàn phá Đại Minh này, còn có hoàng đế, hoàng tộc, quan viên, địa chủ, cường hào, cự cổ và tông tộc.
Vậy ý ngươi là những kẻ đó nên do chính tay chúng ta hủy diệt, chẳng qua vỡ ít chai lọ thôi, nói thật ta chẳng bận tâm.”“ Chẳng lẽ ngươi muốn để giai tầng quyền lực đó tiếp tục hưởng thụ quyền lực hoặc phú quý mới? Không thể nào, phải thay đổi rồi.”“ Mới gặp khó khăn mà ngươi đã nản lòng với chí hướng của mình rồi à, Từ Ngũ Tưởng, ngươi đã trở nên hèn nhát rồi đấy.”Từ Ngũ Tưởng đứng ngây ra tại chỗ, trơ mắt nhìn Vân Chiêu rời đi.Vân Chiêu quay về chỗ ở, tâm tình cực kém, vì không chỉ những tốt nghiệp sinh sau này không đủ ý chỉ, ngay cả những người kiên định nhất trước kia giờ cũng đang dần thay đổi.Đây không phải hiện tượng tốt.Từ Ngũ Tưởng về nhà cũng đứng ngồi không yên, hắn không thừa nhận mình trở nên hèn nhát, hắn thấy mình không thay đổi gì.Khi thê tử A Đại ôn nhu mang trà tới, vừa mới uống một ngụm hắn than vãn trà hôm nay không ngon.A Đại nói nhỏ:” Huyện tôn tới rồi, đừng uống trà tước thiệt nữa, chàng uống tạm vài ngày.”Từ Ngũ Tưởng nghe vậy mới giật mình, chẳng lẽ mình tới mức trà không ngon không uống rồi sao? Cúi đầu nhìn xuống thanh bào thoải mái, giày thêu cầu kỳ, ngọc bội đeo hông, sờ trâm vàng gài tóc ...!Lòng nổi sóng cồn.Từ khi nào, từ khi nào mình trở thành một quan viên thuần túy như vậy rồi?“ Phu quân, phu quân, sao thế, sắc mặt chàng kém lắm.” A Đại bỗng thấy trượng phu tay chân run rẩy, mặt tái mét hoảng sợ:Từ Ngũ Tưởng nhìn chằm chằm thê tử: “ Đợi huyện tôn đi rồi, nàng đem các con về trang viên Lam Điền đi.”A Đại giật mình: “ Xảy ra chuyện gì rồi? Chàng thì sao?”Từ Ngũ Tưởng rút trâm vàng trên tóc, cởi ngọc bội đặt trên bàn:” Ta đã hiến thân cho nước, sinh tử chỉ là chuyện tầm thường thôi.”“ Thiếp, thiếp chiếu cố không tốt sao?” A Đại nhìn khuôn mặt rỗ vặn vẹo vì thống khổ của trượng phu, sợ hãi vô cùng:Từ Ngũ Tưởng nắm lấy tay thê tử:” Cưới được nàng là phúc phận của ta, nhưng là xui xẻo của nàng, Từ Ngũ Tưởng ta xuất thân bần tiện may gặp được huyện tôn mới có thể sải cánh đại bàng.
Từ khi chúng ta thành thân tới nay, tuy không thiếu cơm áo, nhưng chẳng thể phú quý, ta nợ nàng nhiều ...”A Đại đột nhiên nghe trượng phu nói lời tình cảm, mặt đỏ lên:” Thiếp thích người xấu.”“ Năm xưa vì tiếp cận nàng, ta dùng