Chu Quốc Bình là người rất dễ đi vào con đường cực đoan.Vân Chiêu không rõ tuổi thơ nàng gặp phải chuyện gì mà sống trong sự quan tâm của thư viện bao năm, tính cách vẫn quá khích như vậy.Vân Chiêu chỉ nhớ năm xưa gặp nàng thì nàng là đứa bé gầy yếu như con mèo nhỏ, được hán tử cao lớn vác trong sọt mang tới.Qua trình giao dịch rất đơn giản, hán tử cao lớn đó đổ Chu Quốc Bình từ trong sọt ra, sau đó chứa 40 cân kê của Vân thị cứ vậy mà đi, chẳng nhìn Chu Quốc Bình cái nào.Không biết quan hệ của họ là gì ...!Dù sao khi đó thảm cảnh quá nhiều, Vân Chiêu không hỏi, đưa cô bé như con mèo đó lên thư viện Ngọc Sơn, mọi khổ nạn sẽ qua.Hai món rau rừng, một đ ĩa thịt khô, canh cá bắt từ sông nhỏ, một vò rượu, Vân Chiêu và Chu Quốc Bình ngồi dưới tán cây cổ thụ bàn việc.Do đây là giao đàm công vụ chính thức, Phùng Anh không xuất hiện ở trên bàn cơm.Chu Quốc Bình uống cạn chén rượu:” Nhiều người nói phẩm đức của ti chức không xứng với vị trí này.”Vân Chiêu cũng uống cạn luôn, dùng đốt ngón tay gõ bàn bảo Chu Quốc Bình thêm rượu:” Hừ, nếu người đó không phải là ta thì ngươi không cần phải quan tâm.”“ Huyện tôn còn nhớ lúc ti chức mới tới nhà không?”“ Nhớ chứ, khi đó ngươi cao chưa bằng cái bàn này, khi đó đám Tần bà bà kéo ngươi đi tắm rửa phải ba người mới kéo được, sao mà ngươi khóc như lợn bị chọc tiết thế?”Chu Quốc Bình hừ mũi: “ Vì khi đó ti chức nghĩ họ mang mình tắm rửa sạch xong sẽ ăn thịt, về sau huyện tôn tới, ti chức đoán người này không muốn ăn thịt mình đâu, nên không khóc nữa.”“ Ồ, ngươi chỉ nhìn một cái đã nhận ra ta là người tốt rồi sao? “ Vân Chiêu cười ha hả:“ Lúc đó huyện tôn béo tròn, mặt tròn, bụng tròn, lại còn trắng trẻo, không giống người thiếu ăn ..
“ Chu Quốc Bình thấy mặt Vân Chiêu đen dằn mới sửa lời: “ Khi đó huyện tôn lấy ra một cái bánh hồng ở cái túi trước bụng, bánh rất ngon, ti chức chưa bao giờ ăn thứ ngon như vậy, nên nghĩ người này có đồ ăn ngon chắc là không ăn mình đâu.”“ Huyện tôn, giờ có gì ngon trên người không?”“ Hừ, tưởng ngươi quên.
“ Vân Chiêu móc trong người một hồi, lấy ra gói giấy bọc bánh hồng, đưa cho Chu Quốc Bình: “ Tới tận bây giờ ta vẫn có thói quen mang đồ ăn vặt trên người, trong mắt đám khốn Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân thì đây là chuyện mất thân phận, bọn chúng kêu ca suốt.
Kêu ca thì ta chẳng sợ, nhưng mà không thích phiền tai nên ta toàn phải ăn rất bí mật.”“ Cứ nghĩ ngươi lớn rồi cũng không cần nữa, xem ra sau này lấy đồ ăn vặt ra dỗ ngươi là được.”Chu Quốc Bình cẩn thận mở gói giấy ra, ngửi ngửi mấy cái, sau đó ăn ngon lành, còn dùng lưỡi liễm hết đường dính bên mép, vẻ mặt dư vị vô cùng: “ Lần sau gói bánh hồng trong khăn tay của huyện tôn ấy, có mùi bồ kết, rất dễ ngửi.
Đây là là vị của vận mệnh, ăn thêm một lần giống như lại có thêm một mạng vậy.”Vân Chiêu lại móc ra thêm nắm quả khô thoải mái ăn mà không giấu diếm gì, trịnh trọng gật đầu, thấy lời Chu Quốc Bình rất có lý.Có Chu Quốc Bình, Tân An phủ nho nhỏ hẳn là không có vấn đề gì, nàng là người trải qua rất nhiều việc rồi, chỉ cần bản thân nàng không có vấn đề, chuyện ở Tân An với nàng mà nói chẳng phải chuyện lớn.Cho nên Vân Chiêu và Chu Quốc Bình nói chuyện đa phần là ôn chuyện cũ, chẳng có câu nào liên quan tới chính vụ.Khi trăng lên giữa trời, Chu Quốc Bình mắt mông lung nhìn Vân Chiêu, nhoẻn miệng cười: “ Có hoa có trăng có mỹ nhân, huyện tôn có muốn ti chức thị tẩm không?”“ Không muốn.
“ Vân Chiêu cho một quả khô vào miệng, đáp chẳng cần suy nghĩ:“ Hừ, ít nhiều phải nói uyển chuyển một chút chứ.”“ Một giai nhân băng thanh ngọc khiết, cao quý điển nhã lại học thức phong phú không ai bằng, nếu bị kẻ phàm tục như ta vấy bẩn, trên đời này thiếu đi một phong cảnh tuyệt sắc, thiên cung thiếu đi Hằng Nga múa trên sen trắng, vậy chẳng phải phí lắm sao?”“ Huyện tôn nói vậy làm tâm tình ti chức thoải mái hơn nhiều rồi.” Chu Quốc Bình cười khúc khích: “ Phải rồi, huyện tôn nói không cần nghĩ như vậy, thường ngày hay nói cho ai nghe vậy? Tiền Đa Đa sao?”Vân Chiêu mỉm cười không đáp.Chu Quốc Bình vịn bàn đứng dậy, phất ống tay áo về phía Vân Chiêu: “ Cứ vậy đi, Tân An phủ không có việc gì đâu, dù có ti chức cũng xử lý được, huyện tôn nói với Vương Hạ, nếu hắn dám chèn ép bách tính, ti chức cho hắn biết tay.”Tiếng