Tương Dương lúc này và Tương Dương trong ký ức Vân Chiêu là hai nơi khác nhau, mặc dù tường thành vẫn nguy nga cao lớn, trông vô cùng hùng vĩ, song sự phồn hoa thì chênh lệch cả ngàn vạn lần.Gần đây có lẽ là do công vụ bận rộn, chất lượng giấc ngủ không tốt, Vân Chiêu cứ hay nằm mơ nhìn thấy cảnh xe cộ nườm nượp đời sau, còn y đứng giữa làn xe, nhìn những chiếc máy cơ khí lớn lao ầm ầm tới, rồi xuyên qua cơ thể mình, cảm giác đó không tốt lắm.Cho tới giờ cái ấm trà lớn của y đã có thể chở ba người rên hừ hừ phun khói trắng chạy xính xịch trên đường sắt hình tròn rồi.Cơ giới tinh vi hóa thì tất nhiên không được, cho nên người nghiên cứu xe lửa làm ngược lại, nâng kích cỡ cái ấm trà lớn lên, đợi khi Vân Chiêu trở về, chắc là một cái máy hơi nước nguyên thủy cực lớn sẽ xuất hiện.Thật tiếc khi Vân Chiêu lên đường thì y vừa nhận được thư của người y phái đi Châu Âu thay Hàn Tú Phân, bọn họ mang về rất nhiều người Tây Dương, Vân Chiêu hi vọng trong số đó có những người giỏi kỹ thuật.Những người đó địa vị thường không cao, nghe nói một số còn là nô lệ được mua về.Vân Chiêu không quan tâm nô lệ hay không nô lệ, y chỉ muốn xe lửa, xe hơi, máy bay, máy điện báo, điện thoại điện.Trong đầu toàn là cảnh tượng tương lai, trước mắt là đám người chẳng đủ cơm ăn áo mặc, khiến tư duy Vân Chiêu lại rơi hỗn loạn.Muốn kéo gần hiện thực và mộng tưởng đó, còn cần rất nhiều người nỗ lực.Khi Vân Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy Mạo Tích Cương thì không khỏi thầm gật đầu, hắn rất bình tĩnh, y phục chỉnh tế, thanh sam tuy không hoa lệ nhưng sạch sẽ vừa vặn, nụ cười mang vẻ xa cách, phác họa lên hình ảnh thanh niên tài tuấn cao ngạo.Con cháu thế gia vọng tộc lâu đời, nói thế nào cũng có chỗ hơn người, đám chân bùn đi lên như Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn, dù tài hoa ngút ngàn đi chăng nữa nhưng so phong độ này vẫn thua một trời một vực.Không có gì oán trách, cũng chẳng hàn huyên tư nhân, Mạo Tích Cương làm theo đúng phép công, vừa gặp Vân Chiêu liền giới thiệu hơn một nghìn hộ do hắn quản lý.Tổng thể mà nói, Mạo Tích Cương làm không tệ, rất nhiều hộ được hắn vất vả đi mời từng nhà về, biến một cái thôn trống không giờ đã lác đác tiếng chó sủa.Lúc này là giờ cơm, Vân Chiêu nhìn những ống khỏi của ngôi nhà tranh vách đất trong thôn, tìm hiểu thức ăn của bách tính có sung túc không.“ Vẫn còn quá nghèo.” Mạo Tích Cương không hề hài lòng với chính tích của mình:” Rau cái năm này không có nhiều dầu lắm, ảnh hưởng tới giá tiền, cả bò dê lợn cũng phát triển không tốt, chỉ có gà vịt còn được, nhưng dựa vào trứng gà thôi không cả đủ tiền mua muối ăn.”“ Ti chức chuẩn bị đợi lúc nông nhàn, dẫn bách tính đi tu sửa kênh, xây thêm ít bánh xe nước, đưa nước lên cao hơn, tăng số lượng ruộng nước.
Nhưng mà người nơi này chỉ có hai bàn tay trắng, chút công cụ cũng không có, đành đợi đại lý trưởng tiếp tế.”“ Bách tính nơi này chịu nghe lời ngươi chứ?” Vân Chiêu hỏi tới vấn đề trọng tâm nhất:Mạo Tích Cương chắp tay:” Bẩm huyện tôn, bách tính nơi này thuần phác, chỉ cần chúng ta dẫn dắt đúng, làm việc công tâm, họ sẽ nghe chúng ta an bài.”“ Kỳ thực nói đúng hơn là họ bị tặc khấu làm sợ vỡ mật, đánh gãy xương sống, trông ngoãn ngoãn, nhưng mà giống như con rối, chúng ta không ra lệnh, họ không làm gì cả, một chút ý thức tự chủ cũng không có.”“ Những người này không khác gì chết rồi, Cốc Thành nếu thực sự muốn phồn hoa, phải đánh thức trái tim họ trước.”Rất đúng trọng điểm, Dương Hùng khen ngợi người này không quá, Vân Chiêu chỉ chiêu cho hắn:” Về hỏi phu nhân ngươi đi, chuyện Cố Hoành Ba, Khấu Bạch Môn đang làm sẽ giải quyết được khó khăn ngươi gặp phải.”Mạo Tích Cương nắm chặt tay, còn nghĩ Vân Chiêu đang sỉ nhục mình, đang định phản kích vài câu thì phát hiện ra y chỉ nhìn chằm chằm vào thôn làng phía trước không giống cố ý làm thế, nắm tay buông lỏng:” Mấy ca cơ mà cũng giải quyết được đại sự quốc gia sao?”Vân Chiêu khẽ lắc đầu:” Ngươi vẫn mang cái nhìn cũ, quá thành kiến, đừng xem thường sức mạnh của các nàng.
Nên nhớ, đây