Hồng Phúc nghe vậy không lo mà lại thêm yên tâm, gật đầu liên hồi: “ Không sao, không sao, năm xưa lão gia nhà ta chịu khổ cũng nhiều lắm, có câu phải chịu được khổ mới đứng trên người khác, nhìn lão gia nhà ta là thấy rồi, công tử còn trẻ, chịu khổ là đúng.
”Trần Đông ái ngại dặn dò:” Quản gia, ông phải chiếu cố tốt Hồng công, vạn vạn lần đừng để ngài ấy có mệnh hệ gì trong cuộc chiến đã chẳng còn ý nghĩa nào này.
”Hồng Phúc tự tin nói: “ Ta biết, ta biết, lão gia nhà ta muốn tranh thủ chút thể diện cuối cùng cho Đại Minh mà thôi, có điều Trần công tử yên tâm, trong thành Tùng Sơn này có tới 5 vạn bộ kỵ, đều là binh sĩ từng trải trăm trận, cho dù có biến, cũng thừa sức bảo vệ lão gia nhà ta cũng bình yên vô sự.
”Trần Đông cũng tin tưởng bản lĩnh Hồng Thừa Trù, chỉ cần ông ta không có ý quyết tử chiến thì bình yên rút lui không khó.
Hồng Phúc mời Trần Đông ngồi, mang trà nước tới hỏi chuyện:” Vừa rồi nghe công tử nói đại quân Lam Điền đã tới dưới thành Trường Sa, chẳng bao lâu là tới được Tuyền Châu phải không?|Đây không phải quân cơ bí mật, Trần Đông gật đầu: “ Đúng thế, với tốc độ này thì chưa tới ba tháng nữa quê nhà của Hồng công sẽ thuộc quyền quản lý của Lam Điền ta.
”“ Vậy, vậy, vậy thì thật tốt quá.
“ Hồng Phúc nói tới đó hai tay xoa vào nhau mãi, cảm thấy có chút khó mở lời: “ Ta nghe nói huyện Lam Điền không cho phép sở hữu quá 1000 mẫu đất phải không?”Trần Đông nghe vậy là hiểu ý ông ta rồi:” Ngay cả ruộng đất nhà huyện tôn cũng bị cưỡng chế phân chia, thiên hạ không ai có thể sở hữu trên nghìn mẫu ruộng.
”“ Thế này, ài, lão già này ngu xuẩn, mấy năm qua tích góp được ít tiền tài, mua giúp lão gia 2000 mẫu ruộng tốt ở Tuyền Châu vậy thì phải làm sao?”“ Hồng quản gia, chớ nên do dự, xử lý được thì mau xử lý đi, ông nên biết, huyện Lam Điền có Giải Trại, chỉ xem người đó sai hay đúng, không quan tâm thân phận địa vị người đó thế nào, dù huyện tôn ta muốn lên tiếng cũng không được.
”Hồng Phúc cũng biết Giải Trại, người đó là hảo hữu của lão gia nhà ông ta, tính khí thế nào ông ta không lạ, xem ra dù có lỗ cũng phải cắn răng mà xử lý thôi.
Hồng Thừa Trù một lòng lo quốc sự, chuyện nhỏ trong nhà giao cho ông ta lo liệu cả, ông ta không thể để lão gia nhà mình vất vả cả đời, cuối cùng về tới nhà chỉ thấy bốn vách tường.
Ngập ngừng một lúc lại hỏi:” Nghe nói Lam Điền chuẩn bị cổ vũ hải thương.
”Chuyện này tuy không công bố trên báo chí, kỳ thực không phải là bí mật gì cần giữ, nhất là người mình Trần Đông trà lời vị quản gia già mà đầu óc vẫn rất mẫn tiệp này: “ Giờ chưa phải lúc, đấu tranh trên biển vẫn còn dữ dội lắm ! ”“ Nhưng nếu Hồng thị muốn mua thuyền ra biển thì sao?”“ Đương nhiên là được, chuyện này không cấm, nếu ông chấp nhận mạo hiểm.
”Chỉ một tuần trà ngắn ngủi, Hồng Phúc đã có được toàn bộ tin tức mình cần, đầu óc bắt đầu tính toán làm sao cứu vãn lại tổn thất từ ruộng đất.
Lúc này Hồng Thừa Trù không được nhàn nhã như hai người bọn họ.
Quân Minh hiện chia làm ba đường, trong đó Hồng Thừa Trù, Ngô Tam Quế, Dương Quốc Trụ ở tiền tuyến giao chiến chính diện với Đa Nhĩ Cổn, tổng binh Tào Biến Giao suất lĩnh bản bộ đóng ở Hạnh Sơn làm hậu ứng, còn Liêu Đông tuần phủ Vương Đình Thần trú ở Tháp Sơn tiếp viện.
Dù là thế Hồng Thừa Trù vì đảm bảo cung ứng lương thảo chuyên môn đặt đại doanh lương thảo giữa Bút Giá Cương giữa Ninh Viễn và Tháp Sơn, nơi đó địa thế hiểm yếu, dễ thù khó công, Vương Phác cố thủ.
Dù Tùng Sơn bảo, Hạnh Sơn bảo, Tháp Sơn bảo có bị quân Kiến Châu vây khốn chăng nữa thì Hồng Thừa Trù cũng không lo, người Kiến Châu muốn công phá ba tòa thành bảo này phải trả giá bằng biển thi thể.
Đến lúc đấy thực lực Kiến Châu cũng tổn thất thảm trọng, đừng nói tới tiến công, giữ mình cũng khó.
Cường hãn như Đa Nhĩ Cổn đánh Tùng Sơn cũng chẳng tiến được nửa phân, còn bị Hoàng Thai Cát triệt mất quân quyền.
Tả cả hoàn mỹ như dự liệu của Hồng Thừa Trù, ông ta mượn ba tòa thành bảo này khiến Kiến Châu chảy tới giọt máu cuối cùng.
Giờ Vương Phác khả năng xảy ra vấn đề.
Ngồi trơ ra đó tới tận khi trời sáng, bầu trời vẫn mịt mù, mưa chẳng giảm đi chút nào, phó