Hoàng Thai Cát quay sang Đa Nhĩ Cổn, ánh mắt rất phức tạp, hắn phải thừa nhận Đa Nhĩ Cổn là người thông minh nhất trong đám huynh đệ bọn họ, cũng là người thức thời nhất, vì thế mà cũng là uy hiếp lớn nhất với hắn, không dùng thì phí, mà dùng thì đáng ngại, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “ Ta giao lại Bạch Kỳ cho ngươi, Đa Nhĩ Cổn, giờ không phải lúc tranh đoạt quyền lợi, Đại Thanh đang ở mép bờ nguy hiểm, nếu trận chiến này mà chúng ta không thể đánh bại Hồng Thừa Trù, chiếm được Sơn Hải Quan, thì chúng ta chỉ còn duy nhất một con đường là về rừng xưa làm dã nhân thôi.”Đa Nhĩ Cổn quỳ một gối, trịnh trọng nói: “ Đệ hiểu.”“ Nếu ngươi hiểu thì đừng giữ thực lực nữa.
“ Hoàng Thai Cát nói xong rời chiến trường:Đa Nhĩ Cổn lấy lại được binh quyền nhưng trên mặt cũng chẳng có mấy niềm vui, vì hắn cũng biết tình thế hiện giờ rất nghiêm trọng, đối diện với chư tướng của lưỡng Bạch Kỳ không nói lời nào, chỉ nhìn kỵ binh Mông Cổ đang phóng ngựa mang theo những chiếc túi da chứa đầy đất chạy về phía Tùng Sơn bảo.Kỳ thực Tùng Sơn bảo không cao, nhưng vì địa thế cho nên mới có cảm giác không với tới, loại độ dốc này với ngựa Mông Cổ thấp lùn mà nói không phải là trở ngại.
Khi đầu ngựa vào mới vào tầm bắn, hỏa pháo trên Tùng Sơn bảo bắt đầu gập vang.Không ngừng có kỵ binh Mông Cổ bị đạn pháo bắn tan xác, rất nhiều con ngựa biến thành đống thịt nát trên đường, song vẫn có kỵ binh xông pha tên đạn, ném những tiếng túi đất vào hào sâu.Chiến đấu vừa bắt đầu đã diễn ra quyết liệt, không thăm dò, không quyền mưu nào hết, chỉ có dốc sức đánh một trận.Chính lúc này Đa Nhĩ Cổn lại trao quyền chỉ huy cho Đa Đạc, bản thân tới một cái sơn cốc không lớn, chỉ dẫn theo vài thân binh, thậm chí còn cải trang trước khi đi, hành sự vô cùng cẩn mật.Đến cửa sơn cốc, thân binh ở ngoài canh giữ, chỉ một mình Đa Nhĩ Cổn đi vào.Hạ Thành Đức đợi ở nơi này lâu lắm rồi, hắn nấp bên trong một cái khe đá nhỏ, thậm chí không dám đốt lửa, cứ vậy ăn lương khô mang theo, ngày ngày cảnh giác nhìn ra ngoài, thấy Đa Nhĩ Cổn đích thân tới nơi, mắt sáng lên, vội vàng đi tới: “ Vương gia, bao giờ mạt tướng về Tùng Sơn bảo? Mạt tướng tưởng vương gia quên rồi.”Đa Nhĩ Cổn thân thiết kéo tay Hạ Thành Đức: “ Bao năm qua bất kể cục diện tệ tới mấy ta cũng không dùng ngươi, thậm chí trận đánh Cẩm Châu quyết liệt như vậy, ta vì thế mất binh quyền cũng không cho người liên lạc với ngươi, không phải vì quên ngươi, mà là ngươi quá trọng yếu.
Nay đã tới lúc ngươi lập công rồi.”Hạ Thành Đức kích động nói: “ Mạt tướng nguyện tử chiến vì vương gia.”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu: “ Không cần ngươi tử chiến, chuyện ngươi cần làm lần này có hai điều, một là giữ Hồng Thừa Trù lại, hai là giữ hỏa pháo Tùng Sơn bảo lại.”Hạ Thành Đức tự tin nói: “ Tùng Sơn bảo có hai thành nhân mã là người của chúng ta, chỉ cần ra tay bất ngờ, không khó đạt người điều vương gia muốn.”Đa Nhĩ Cồn hài lòng vỗ vai hắn: “ Tốt lắm, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, ta cũng sẽ không keo kiệt phong thưởng cho ngươi, ngươi muốn đất đai xung quanh Ninh Viễn, ta cho ngươi, ngươi muốn người Hán trong thành Ninh Viễn, ta cho ngươi.
Chỉ cần ngươi làm được chuyện ta nói, ta sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của ngươi.”Hạ Thành Đức mừng rỡ quỳ xuống lớn tiếng nói: “ Nhất định không phụ lòng vương gia.”Đa Nhĩ Cổn đỡ Hạ Thành Đức lên, vỗ vỗ tay hắn: “ Đêm nay ta sẽ để lại một khe hở để ngươi quay về Tùng Sơn bảo, cẩn thận, Hồng Thừa Trù chẳng phải loại tầm thường, chỉ cần có chút sơ xảy là ông ta sẽ nhìn ra ngay.”Hạ Thành Đức có chút đắc ý: “ Không phiền vương gia nhọc lòng, mạt tướng có cách vào Tùng Sơn bảo.”Đa Nhĩ Cổn quắc mắt: “ Địa đạo sao?”Hạ Thành Đức thấy Đa Nhĩ Cổn đổi sắc mặt, vội nói: “ Là một hẻm núi, mạt tướng vừa phát hiện gần đây, có thể miễn cưỡng đi qua, nhưng chỉ người thôi, ngựa không qua được.”Đa Nhĩ Cổn thoáng cân nhắc rồi nói với một tên thân vệ: “ Theo Hạ tướng quân đi một chuyến.”Cùng lúc đó Hồng Thừa Trù đang hết sức sốt ruột đợi tin