Dương Quốc Trụ mất nửa cánh tay, lại thêm ngã ngựa làm chân cũng không lành nữa, thấy Ngô Tam Quế đã xông lên trên cùng, hắn cố tình chậm lại, trở thành hậu đội của đại quân, vừa đánh vừa lui, sáng tạo cơ hội cho tiền quân và trung quân.
Hồng Thừa Trù suất lĩnh quân đội qua bên cạnh Dương Quốc Trụ quát:” Giữ lấy cái mạng, ta sẽ cứu ngươi về.
”Dương Quốc Trụ toàn thân thương tích cười lớn hết sức hào sảng:” Mạt tướng tuân lệnh.
”“ Khi không thể đánh được nữa, có thể đầu hàng.
“ Hồng Thừa Trù bất ngờ dặn thêm:Dương Quốc Trụ cười càng thêm điên cuồng: “ Mạt tướng là tướng mất đầu không phải tướng đầu hàng, đốc soái đi nhanh.
”Hồng Thừa Trù rống lớn, quất ngựa phi nhanh về phía trước, sau lưng ông ta, Dương Quốc Trụ nhảy xuống ngựa, một tay duy nhất cầm thương rống vỡ cổ họng: “ Xếp trận, chuẩn bị nghênh chiến.
”Dương Quốc Trụ thực sự muốn chết rồi, thân là tổng đốc Tuyên Đại, nhưng hắn không dám tới Tuyên Phủ, Đại Đồng, ở nơi đó lời của Lý Định Quốc còn hữu ích hơn hắn.
Vân Chiêu nói với triều đình, Tuyên Phủ Đại Đồng không có quan phủ, nếu không phải quan viên tới quản lý, nơi đó sẽ biến thành chỗ lưu khấu hoành hành.
Hoàng đế bức bách hắn tiến quân, hắn thực sự tới Tuyên Đại, nhưng chỉ trong một tháng, quân tốt của hắn chạy mất ba thành.
Vì thế tránh mình thành tướng không quân, hắn đành dẫn binh mã nhanh chóng rời Tuyên Đại, sau đó được phái tới Liêu Đông.
Dương Quốc Trụ dòng dõi tướng môn, là người dám đánh hiếm có trong quân Minh, mấy năm qua đông chinh tây phạt, chưa có lấy một ngày thanh nhàn.
Thấy chiến trận đã xếp xong, Dương Quốc Trụ rơi lệ, một vạn đại quân nay xếp trận phía trước còn chưa tới 5000, nhưng thế là hắn hài lòng lắm rồi, mấy năm qua chia ngọt sẻ bùi, vẫn còn có người sẵn sàng tử chiến cùng hắn.
“ Đốc soái nói, nhà chiến tử được 10 mẫu ruộng tốt, thưởng vàng 200 lượng.
“ Dương Quốc Trụ cầm trường thương đi qua trước mặt tướng sĩ, giọng vô cùng thê lương:Chưa đợi tướng sĩ trả lời, binh mã Nhạc Thác đã tới.
Dương Quốc Trụ giơ cao trường thương chĩa về phía trước: “ Nam nhi Tuyên Đại, đột kích!”Kẻ địch ít quân lại chủ động xuất kích, điều này khiến Nhạc Thác vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ đây là mưu Hồng Thừa Trù, hắn đã biết chuyện Phí Dương Cổ suýt chết mất xác trong Tùng Sơn bảo, lo ở đây có chuyện chẳng lành, vì ổn thỏa chỉ phái nhúm quân nhỏ đánh thăm dò.
Hồng Thừa Trù vô cùng kiêu ngạo.
Giờ ở Đại Minh, chỉ có thuộc hạ của ông ta biết rõ chết chắc mà vẫn đánh.
Bởi thế ông ta suất lĩnh trung quân tiến lên với tốc độ cực nhanh, bám sát sau đuôi quân Ngô Tam Quế, sợ hắn lần nữa lọt vào vòng vây.
Trần Đông nhìn thiết kỵ Quan Ninh rầm rập tiến quân qua kính viễn vọng phải thốt lên: “ Ta cứ nghĩ nam nhi tốt đều ở Lam Điền, giờ xem ra không phải, ở đây cũng có, đáng tiếc, đang tiếc, quả nhiên hảo nam nhi sợ theo không đúng chủ.
”Vân Bình nóng nảy giục: “ Đừng cảm khái nữa, mau hành động đi, nếu không đá rơi lên đầu quân Minh bây giờ.
”Trần Đông lại nhìn kỵ binh Mông Cổ xếp trận dưới chân núi sẵn sàng xuất kích: “ Người Mông Cổ xưa nay tác chiến không xem hoàn cảnh xung quanh à?”Vân Bình không thèm trả lời những lời phế thải đó, là tên lão tặc sống qua bao năm, ông ta đã lùi nhanh kiếm chỗ nấp kỹ rồi, chỉ bọn trẻ ranh mới thích thắc mắc chuyện thừa thãi, với lão tặc như ông ta, sống là trên hết, còn lại là gió thoảng mây bay hết.
Kỵ binh của Ngô Tam Quế huyết chiến hơn một canh giờ, có thể nói là đã người mỏi ngựa mệt rồi, thấy kỵ binh Mông Cổ chiến lĩnh cao điểm, chỉ đợi hắn tới là từ trên lao xuống, miệng đắng nghét.
Có điều chẳng còn thời gian cho hắn điều chỉnh bố trí nữa, đành phát động tiến công trong trạng thái tệ nhất.
“ Tử chiến! “ Ngô Tam Quế xé toạc áo choàng, buông dây cương khống chế tốc độ ngựa, hai tay cầm đao sẵn sàng va chạm tốc độ cao:Đúng lúc tốc độ kỵ binh quân Minh đẩy lên cực điểm thì ! Chỉ nghe tiếng sấm nổ đinh tai, chỉ thấy ngọn núi hình nhũ phong, cái chấm nổi bật nhất trên đầu đột nhiên phát nổ, đá to như cái đấu lăn ầm ầm xuống kỵ binh Mông Cổ.
Núi lở rồi ! Đá lớn lăn ầm ầm như sấm sét, đại đội kỵ binh Mông Cổ tức thì hỗn loạn.
Ngô Tam Quế vừa mới la hét