Vân Chiêu thấy hôm nay không ngủ được nữa rồi, y biết Phùng Anh nói đúng, chỉ là y thực sự chẳng phải thánh nhân mà không có lòng riêng, ngồi đậy kiếm điếu thuốc lá hút, trầm tư chốc lát nói: “ Nếu ta trao thêm quyền bính cho Hầu Quốc Ngục, bằng vào tính cách của hắn, quân đoàn Vân Phúc khả năng sẽ phải đối diện với một cuộc thanh trừ.
”“ Thì thanh trừ, Vân Phúc thật vô dụng, bao năm qua rồi mà quân đội vẫn giống thổ phỉ hơn quân đội chính quy.
Chàng muốn nắm chặt quân đoàn Vân Phúc không sai, nhưng mà chàng nắm quân đội là để chấn nhiếp thiên hạ, nếu để hỗn loạn như thế này thì chỉ là một đám ô hợp, ai sợ chứ?” Phùng Anh thực sự có tư cách nói mấy lời này, nàng không chỉ là hậu duệ tướng môn, còn đích thân cầm quân ra trận:Vân Chiêu phả ra làn khói, Phùng Anh nói có lý song y cũng có chỗ khó xử:” Nếu như tộc nhân Vân thị cảm thấy ! ”“ Bọn họ cảm thấy? Khi nào tới lượt bọn họ cảm thấy gì chứ? Thiên hạ này do phu quân gây dựng lên, muốn nhào nặn vuông tròn ra sao là ý của chàng mà.
Phu quân, nông phu dạy con còn biết yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, sao chàng dung túng đám khốn kiếp đó lâu như thế? Đây là chuyện nhà nên thiếp mới nhiều chuyện vài câu, đổi lại là quân đoàn Lôi Hằng, thiếp đã chẳng nói một lời.
” Dù là Phùng Anh nói những lời này cũng phải gánh áp lực lớn mới dám nói ra:Vân Chiêu hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào nữa, khoác áo rời giường.
Phùng Anh ở sau lưng khẽ nói:” Nếu chàng ghét thiếp, thiếp sẽ tới chỗ khác ngủ.
”Vân Chiêu chỉ mặt mình:” Là ta ghét người này mới đúng.
”Phùng Anh mỉm cười:” Nhưng mà thiếp thích.
”“ Ta biết.
” Vân Chiêu kiêu ngạo nói xong rời phòng ngủ:Quân đoàn Vân Phúc chiếm diện tích cực lớn, đêm khuya trong quân doanh cũng chẳng có gì hay ho để mà nhìn, chỉ có ngôi sao lấp lánh trên trời.
Liễu Thành đi theo Vân Chiêu tản bộ mấy vòng trong quân doanh, bất tri bất giác tới phòng Hầu Quốc Ngục.
Lúc này trong phòng Hầu Quốc Ngục còn sáng đèn, cửa sổ khép hờ, đứng ngoài Vân Chiêu có thể nhìn thấy bóng lưng lom khom như thằng gù nhà thờ Đức Bà của hắn, đang cô độc uống từng chén rượu một.
Vân Chiêu nhìn cảnh ấy không khỏi mủi lòng, đi tới cửa sổ nói:” Này, bài thơ kia ta chuẩn bị cho Phùng Anh, không tặng ngươi được.
”Hầu Quốc Ngục không ngờ Vân Chiêu còn chưa ngủ, vội vàng đi ra mở cửa mời Vân Chiêu vào phòng:” Ti chức không có phúc tiếp nhận.
”Vân Chiêu cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình:” Quân đội nên có dáng vẻ của quân đội.
”Hầu Quốc Ngục kích vái một cái thật sâu:” Huyện tôn sáng suốt.
”Vân Chiêu phất tay bảo hắn đứng lên:” Từ mai trở đi, triệt tiêu chức vị phó tướng của Vân Tiêu, do ngươi tiếp nhận, ta cho ngươi đặc quyền, có thể gây dựng lại đội chấp pháp.
”Chức vị của Vân Tiêu kỳ thực có hay không cũng được, dù sao là tuần tra sứ của Vân thị, quân đoàn Vân Phúc không phải là nơi duy nhất hắn nhậm chức, làm vậy cũng có cái tai hại.
Mâu thuẫn chủ yếu là Vân Tiêu đã phải mệt mỏi đi khắp nơi, mà hiệu quả tuần tra của hắn chẳng phải tốt lắm.
Hầu Quốc Ngục nghe Vân Chiêu nói vậy thì lòng đầy kỳ vọng:” Ti chức có thể dựa theo kế hoạch của mình đảm nhận chức phó tướng này chứ?”Vân Chiêu bĩu môi:” Mơ à, làm đúng theo chức trách phó tướng của ngươi, ta muốn một đội quân thực sự.
”Hầu Quốc Ngục chưa từ bỏ:” Nếu vậy phải chia nhỏ họ ra, khả năng còn phải thanh trừ một nhóm người.
”“ Ta vẫn nói câu đó, đừng có giết người.
” Vân Chiêu lấy thuốc lá ra, bất tri bất giác y ngày càng dùng nhiều thứ này:” Chuyện quân khốn kiếp nhà ngươi làm, ta đều nhớ hết, liệu chừng.
”“ Ti chức biết ạ.
” Hầu Quốc Ngục cười càng khó coi, mặc dù Vân Chiêu nói chuyện vẫn chướng tai như cũ, hắn biết huyện tôn đã thừa nhận chuyện mình làm, thế là hắn thỏa mãn rồi, nhiệt tình thêm rượu cho Vân Chiêu:Hai người lặng lẽ uống rượu, không nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.
Bầu rượu nhỏ thì uống được bao lâu, chẳng đủ khiến người ta say, nhưng đủ đem hết thương tâm, đau khổ hóa thành rượu nuốt xuống, con người cũng hoạt bát hơn, cái mặt kia nếu không xanh lè xanh lét, kỳ thực cũng khá thanh tú.
Kiếm vài chén rượu, hút hai điếu thuốc, Vân Chiêu cũng cởi bỏ phần nào tâm kết.
Về tới phòng ngủ, thô bạo chui vào trong chăn của Phùng Anh, chân tay đều dùng, nữ nhân này hôm nay lắm lời, cần phải trừng phạt ! Mặt trời luôn mọc lên đúng giờ, khi ánh nắng chiếu vào mặt Vân Chiêu, y chẳng có chút phản ứng nào, yên tĩnh như đã chết rồi vậy.
…… ….
.
Hôm đó Hồng Thừa Trù dậy rất sớm.
Uống một bát sữa trâu, ăn hai miếng bánh, một ít rau dại chẳng còn tươi.
Cơm nước trong quân chỉ có thế thôi, bữa sáng của Hoàng Thai Cát đoán chừng cũng chỉ như vậy.
Ngủ say hai ngày, Hồng Thừa Trù rất muốn tắm rửa, [email protected] truồng đứng dưới một dòng thác nhỏ, tiếp nhận sự hầu hạ của hai nữ nhân Kiến Châu.
Khả năng là vì tắm rửa thống khoái, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, cho nên Hồng Thừa Trù dù