Sáng ngày hôm sau cái bàn Vân Chiêu ăn sáng biến thành cái bàn to tướng.Ba mươi mấy người ngồi xung quanh cái bàn ăn cơm, động tác ăn uống của bọn họ vô cùng kỳ quái, húp một ngụm cháo sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Chiêu làm gì, sau đó lại húp ngụm nữa, gần như mỗi lần trước khi ăn là phải nhìn mặt y một lần mới ăn được.Vân Chiêu tức tối đặt bát xuống: “ Ăn uống cho tử tế, mặt ta không có dưa muối cho các ngươi ăn kèm.”Vân Châu cũng có chút tuổi tác, coi như học được vài tiếng người: “ Thiếu gia, lão nô làm mất mặt trong nhà.”Phùng Anh vội nói: “ Châu thúc, A Trệ chỉ nói mọi người không làm được lính, không nói là mọi người làm mất mặt trong nhà.”Vân Chiêu lườm Phùng Anh một cái: “ Nàng không cần phải nói đỡ cho bọn họ, lần này ta bị Hầu Quốc Ngục làm cho há miệng mắc quai, không xuống thang nổi, không phải đều vì lũ khốn kiếp này làm sằng làm bậy à?”“ Vân Châu, Vân Liên, các ngươi nghe đây cho ta, Vân thị chúng ta không còn là thời rúc trong núi làm cường đạo, làm nông phu nữa.
Gia nghiệp lớn rồi, bụng dạ cũng phải lớn theo, đối với người khác cần phải lung lạc chứ không phải bài xích họ.”“ Dùng cái đầu heo của các ngươi mà nghĩ đi, nếu chỉ dựa vào người Vân thị chúng ta, mỗi người có mọc một trăm cái tay cũng không chiếm được thiên hạ này.
Hoàng đế nào chẳng có bách quan văn võ quản lý thiên hạ.”“ Ta sở dĩ coi các ngươi như quân nhân, như quan lại là vì muốn bồi thường tổ tiên các ngươi theo Vân thị chịu khổ, nên cho các ngươi tiền đồ, các ngươi lại không muốn, ta thực sự không biết các ngươi nghĩ cái gì?”Cả đám lấm lét nhìn nhau sau đó cúi gằm mặt xuống húp cháo, bát cháo nhiều nhặn gì cho cam, thế mà đám khốn đó ăn mãi không hết.Vân Chiêu tức muốn điên luôn.Nói không nổi, nhẹ không được, nặng không được, ngọt không xong, nhạt không xong, tên nào tên nấy hí ha hí hửng muốn theo dựa hơi thiếu gia kiếm ăn, không cần quan cần chức gì cũng được.Một đám không có tiền đồ gì cả.Vân Chiêu hi vọng gì vào họ lập nên thân quân Vân thị chứ.Rất lâu trước kia, Vân Chiêu đi thăm hỏi những người có công, cũng từng vô số lần tiếc nuối cho bọn họ.Cả đời nam chinh bắc chiến, công huân trác tuyệt, huân huy chương đeo đầy ngực, để rồi sau khi thắng lợi, giống như lời trong bài ( Mộc Lan từ) ....Mười năm tráng sĩ về.Về bái yết thiên tử,Thiên tử ngồi minh đường.Xét thưởng hai mươi bậc,Ban cho trăm ngàn vàng.Hỏi muốn gì chăngMộc Lan không nhận quan chứcChỉ xin thiên lý mã,Đưa về với cố hương ...Ông cụ ấy cũng vậy, về cái thôn nhỏ, từ đó cấy cày năm mươi năm.Ông ngồi trên những cái ghế thấp, khí độ vẫn uy nghiêm, đôi tay gầy khô, khuôn mặt toàn vết nám chẳng thấy vẻ mắt mờ chân chậm, ngược lại, ánh mắt ông cụ nhìn mỗi quan viên đều soi mói thận trọng.Cho dù là quan trẻ nhỏ xíu như Vân Chiêu, ông cũng nhìn từ đầu tới chân, cuối cùng đánh giá Vân Chiêu trước viên quan lớn cung kính với mình ...!Là người trong sạch.Khi ấy Vân Chiêu vừa đi làm chưa tròn trăm ngày theo lý mà nói tất nhiên là người trong sạch.Nhưng mà ánh mắt ông cụ khiến Vân Chiêu lấy giấy in đơn vị mang về nhà dùng toát mồ hôi hột, sau khi trở về chuyện đầu tiên Vân Chiêu làm là lén lút đem số giấy đó trả cho đơn vị.Từ đó Vân Chiêu thực sự tin tưởng, tinh thần là thứ có thật, chúng ta sở dĩ hoài nghi, là bởi vì bản thân chúng ta không tốt mà thôi.Vân Chiêu thà rằng tin đám Vân Châu, Vân Liên đúng là ghét chiến trường, chỉ muốn về nhà hưởng cuộc sống thái bình, có điều tỉ lệ đó lớn cỡ nào? Y rất hoài nghi chuyện này.Hoài nghi chính là bản tính đế vương.Mà tinh thần, thứ này có thể lưu truyền muôn đời.Vân Chiêu rất muốn phát hiện ra loại tinh thần này ở Lam Điền, đáng tiếng Lam Điền chưa đủ đất đai bồi dưỡng ra nó.Con người một khi không có tinh thần cao thượng sẽ biến thành cái loại như đám Vân Châu.Nam Dương đất rộng người thưa, sự thực là giờ đại bộ phận phương bắc Đại Minh đều như thế, bao nhiêu năm chiến tranh, thiên tai, ôn dịch, chết không biết bao nhiêu mà kể.Nhìn ông già yếu ớt giữ lưỡi cày, đứa bé thân nhỏ đầu to dẫn con trâu gầy gò đi trên bình nguyên xới