Vân Chiêu về tới đại thư phòng xa cách lâu ngày, ngồi xuống cái ghế sạch bong, cầm ấm trà lên tu một ngụm, nước trà vừa vặn, bút mực cũng đặt ở chỗ thuận tay, văn thư cũng mở ra đợi y phê duyệt.Đứng bên cạnh đợi y sai bảo bây giờ đổi thành Bùi Trọng.Trước kia hắn vốn là nhân vật số ba của bí thư giám, Liễu Thành tới Lạc Dương nhậm chức, hắn vượt qua Hầu Khôn thành tân bí thư của Vân Chiêu.Cùng với việc bia địa giới Lam Điền không ngừng bỏ chạy, tình hình thiếu hụt quan viên của Lam Điền ngày một nghiêm trọng, lần này Vân Chiêu liền một lúc phải phái Liễu Thành , Hầu Khôn ra ngoài nhậm chức.
Đó là quyết định tình thế Vân Chiêu đưa ra trong lúc khẩn cấp.Liễu Thành đi Lạc Dương còn Hầu Khôn sẽ tới Hà Tây.Đoàn Quốc Nhân đã đả thông hành lang Hà Tây, đem Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền quay về dưới sự quản lý của Lam Điền.Mảnh đất đó từ rất lâu rồi ở trong trạng thái vô chính ph ủ, từ lâu Lam Điền đã vươn thế lực tới đó thực hiện ít hoạt động, nhưng chỉ gây ảnh hưởng từ xa mà không trực tiếp quản lý.Qua tấu báo Đoàn Quốc Nhân nói, Hà Tây bình yên vô sự.Chỉ là Gia Dục Quan chiếm cứ phần lớn trong tấu báo của Đoàn Quốc Nhân, hắn cho rằng phải trọng thưởng những binh sĩ tuất biên ....!Khi mà triều đình Đại Minh đã bỏ quên sự tồn tại của bọn họ, bọn họ vẫn kiên trì canh giữ Gia Dục Quan.Khi đại quân Đoàn Quốc Nhân tới Gia Dục Quan, đám biên tốt này còn ngây thơ cho rằng đội quân tới từ quan nội này tới thay thế họ, cả đám người tuổi gia gia rồi mà khóc không còn ra người.Đối diện với quan quân hồ đồ suất lĩnh 211 quân tốt hồ đồ, Đoàn Quốc Nhân chính thức lấy thân phận Hà Tây đại tướng quân thay quân với bọn họ.Còn những quân tốt được thay thế thì đưa tới Quan Trung, đối với những người này, hắn kiến nghị nên mạnh dạn sử dụng, đương nhiên là sau khi hoàn thành huấn luyện ở Phượng Hoàng Sơn.Sau khi tiếp nhận Gia Dục Quan, Đoàn Quốc Nhân ở lại nơi đó, hắn chuẩn bị chỉnh đốn nửa năm rồi vào Tây Vực.Cái tên này mang một tình cảm khó nói với Tây Vực, thậm chí Vân Chiêu hoài nghi hắn là người Tây Vực lưu lạc tới Quan Trung.Nhưng mà Vân Chiêu chẳng bao giờ hỏi, bởi vì cũng chẳng cần thiết hỏi lai lịch một người trước năm tám tuổi thế nào, hỏi ra cũng không có ý nghĩa quá lớn.Dưới tình huống không có vấn đề gì lớn, ngay cả kẻ thích soi mói người khác như Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu đều không muốn hoài nghi quan viên ở cấp bậc như Đoàn Quốc Nhân.Người đem thư tín của Đoàn Quốc Nhân về không phải là tín sứ mà chính là thủ tướng của Gia Dục Quan, hắn tên là Vương Sơn, ăn nói không được tốt lắm, thậm chí bị đám Tiền Thiểu Thiểu nhìn chằm chằm, còn lắp bắp.Nghe xong câu chuyện người này kể, tâm tình của mọi người đều không được tốt.“ Huyện tôn, năm Thành Hóa, Đại Minh có tổng cộng ba vạn sáu nghìn quân tốt rời Gia Dục Quan tới Cáp Mật trú quân, về sau chỉ có chưa tới 130 người quay về, tuổi nhỏ nhất chính là Đoàn Nhân.”“ Gia Dục Quan gian khổ lắm, không cách nào nuôi được đứa bé như vậy, bọn mạt tướng liền phó thác cho thương đội đưa đứa bé đó về Quan Trung ...!Tới khi gặp lại thì nó đã thành đại tướng quân.
“ Vương Sơn nói tới đó thì rơm rớm nước mắt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập hạnh phúc:Sau khi Vương Sơn cáo lui, Hàn Lăng Sơn hồi tưởng: “ Lần đầu tiên ta gặp Đoàn Quốc Nhân, hắn nhỏ xíu như con thỏ, còn tưởng hắn chẳng sống nổi cơ.”Tiền Thiểu Thiều cũng chưa quên: “ Người hắn toàn vết đao kiếm, tai trái bị cắt mất.”Trương Quốc Trụ gật gù: “ Bảo sao hắn cứ thích nhìn về phía tây.”Vân Chiêu suy đoán Đoàn Quốc Nhân từ Tây Vực không hề sai, bảo Hàn Lăng Sơn: “ Phái thương đội tìm kiếm người Đại Minh cùng hậu duệ còn sót lại của họ ở Tây Vực, đưa họ tới nơi an toàn, bao năm qua, họ chịu khổ rồi.”Hàn Lăng Sơn gật đầu: “ Vâng, ti chức có một số ghi chép, tình cảnh của họ không hề tốt.”Trương Quốc Trụ rất bình tĩnh tỉnh táo: “ Phải tra cho rõ, huyện tôn nên gửi thư cảnh cáo Đoàn Quốc Nhân, hắn mang đầy thù hận tây chinh, ti chức e là có sai sót.”Tiền Thiểu Thiểu không nghĩ thế: “ Hắn dừng lại chỉnh quân nửa năm, ta cho rằng hắn không bị thù hận làm mụ