“ Hoàng Vĩnh Phát sau khi tham quan công trình thủy lợi của huyện Lam Điền chuẩn bị lấy Lam Điền chúng ta làm nơi sản xuất lương thực chính, đồng thời sẵn sàng mua với giá cao hơn thị trường một thành, mỗi năm mua 5 vạn gánh lương.
”“ Trong đó 3 thành mạch, 2 thành gạo kê, 3 thành kê, 2 thành cốc, nếu không đủ, có thể thay bằng cao lương.
Chỉ có hai yêu cầu thôi, một là phải giao 5 vạn gánh lương trong một lần, không phải chia nhỏ ra.
”“ Thứ hai là lương thực phải là đồ mới trong năm, cao lương chưa xát vỏ.
”Vân Mãnh bàn bạc với Hoàng Vĩnh Phát xong liền tới trung đình tìm Vân Chiêu, Phúc bá thương lượng tính khả thi của nó.
Vân chưởng quầy là người dẫn tiến Hoàng Vĩnh Phát, hôm nay cũng có mặt, nhíu mày:” Huyện Lam Điền chúng ta không lấy cao lương làm cây trồng chính, vì sao hắn lại muốn thêm cao lương vào trong đó? Thứ này đem nấu rượu cực tốt, chứ đem nấu ăn ít nhiều rát họng, không thể so với các loại lương thực khác, lại không cần xát vỏ?”“ Chẳng lẽ Hoàng Vĩnh Phát cố ý cho chúng ta được lợi, để chúng ta đem kê, mạch đi đổi thành cao lương rồi bán cho hắn.
”“ Thiếu gia, lão phu thấy không thể nào, không ai làm ăn như thế hết.
”Xuất Lưu ngồi xổm ở ngưỡng cửa nói vào:” Có gì khó giải thích đâu, cao lương nghiền thành bột nấu cháo là thứ tốt để nuôi ngựa non đấy.
”“ Cháo kê không phải tốt hơn à?” Vân Chiêu hỏi:“ Không sệt bằng cao lương.
” Mặc dù Xuất Lưu chẳng thể giải thích được lý do, nhưng bằng vào kinh nghiệm nuôi ngựa ông ta khẳng định câu trả lời của mình là đúng:Vân Chiêu cũng mơ hồ thấy vụ làm ăn rất có lợi cho huyện Lam Điền này không ổn tí nào: “ Cao lương thì phải bỏ vỏ à?”Vân chưởng quầy vội đáp: “ Vâng ạ, có hai lớp vỏ, cao lương thu hoạch xong ngoài có lớp vỏ cứng, thông thường là phải bỏ vỏ, bỏ vỏ rồi có thể đem làm hạt giống, nhưng không dễ ăn.
Muốn cao lương ngon hơn một chút phải bóc vỏ tiếp, biến thành gạo cao lương, trước kia hiệu nhà ta bán cao lương chính là loại gạo cao lương.
”“ Thế vỏ cao lương có dễ bóc không?”“ Không dễ chút nào, phải qua nhiều công đoạn, nếu không bỏ vỏ ngoài và vỏ cứng, thực sự khó ăn được.
”“ Ồ hiểu rồi, người ta muốn hạt giống cao lương, chứ không phải là gạo cao lương.
“ Vân Chiêu mơ hồ hiểu ra:“ Lương thực giống thì không có cái giá đó đâu.
” Vân chưởng quầy có chút phẫn nộ, với ông ta mà nói, bất kỳ vụ mua bán nào mà không nói rõ nguyên cớ chính là lừa gạt:Vân Chiêu không nghĩ thế, mình chỉ cần bán với giá tốt là được, còn về phần người ta mang về ăn, nuôi gia súc hay là làm hạt giống thì là việc của người ta rồi: “ Chuyện cứ làm thế đi, mọi người phụ thách gom lương thực, làm tốt vụ làm ăn này, về sau chúng ta còn phải dựa nhiều vào thương thân ngoài Khẩu đấy.
”Kỳ thực Vân chưởng quầy chỉ nói vuốt đuổi Vân Chiêu thôi, y không thích thì ông ta tỏ ra phẫn nộ còn Vân Chiêu không có ý kiến gì thì ông ta muốn hoàn thành vụ mua bán lợi nhuận cực lớn này, rối rít nỏi:” Thiếu gia cứ để lão nô đi làm, chỉ cần tới vụ thu hoạch mùa thu, gom 5 vạn đảm lương không khó.
”“ Được, giao cho ông đấy.
” Vân Chiêu phất tay một cái định đoạt việc này rồi nhảy khỏi ghế rời đại sảnh, chi tiết hơn để họ tự bàn với nhau:7 thành trong 5 vạn gánh lương thực hẳn là cung ứng cho quân tốt cửu biên Đại Minh, dùng đổi diêm dẫn, đây là điều chắc chắn.
Ba thành còn lại, cũng chính là cao lương, vừa có thể nuôi ngựa, lại thích hợp cho người ăn, mới có thể thoát khỏi sự giám thị của biên quân, cuối cùng mang đi phương nào thì khó mà nói.
Vân Chiêu định đập vỡ hết toàn bộ cao lương đem bán, nhưng làm thế thì rõ ràng, y chuẩn bị đem lưu huỳnh hun, sau đó ngâm sáp để màu sắc của nó càng bóng, trông càng đẹp.
Y cũng chẳng biết thứ cao lương đó sau khi hun lưu huỳnh và ngâm sáp thì có thay đổi gì không, đơn thuần chỉ là lấy kinh nghiệm đời sau, phá hoại một chút.
Dù sao thì chắc là ăn vào không hại người đâu, cùng lắm thì không có lợi