Hai người Đa Nhĩ Cổn và Đỗ Độ vừa mới ra khỏi phòng, gió tuyết bên ngoài mạnh tới mức làm người ta không mở mắt ra được, dù có là dân sứ lạnh đi chăng nữa, sống dưới thời tiết này cũng chẳng dễ dàng gì, Đỗ Độ đưa tay che mắt, nói lớn át đi phần nào tiếng gió rít: “ Không biết bệ hạ có an khang không?”“ Không!” Không ngờ Đa Nhĩ Cổn khẳng định chắc nịch:Đỗ Độ giật mình: “ Thế là sao?”Đa Nhĩ Cổn bình thản nói:” Hạ lệnh chúng ta rút quân đúng vào lúc sắp công chiếm Bút Giá Sơn, điều này rất không bình thường.
Điều hai Bạch Kỳ đi Triều Tiên dẹp loạn càng không bình thường, lại còn đưa hai Hoàng Kỳ, hai Lam Kỳ về phòng thủ Thịnh Kinh, triệu tập các bộ Mông Cổ, không giống huấn thoại, mà giống như muốn di ngôn.”Đỗ Độ tay run lên, nói nhỏ:” Liệu có phải?”“ Không đâu, sinh lão bệnh tử là chuyện thường của con người.”“ Nếu như Phúc Lâm ...”“ Không đâu, ở Đại Thanh ta, huynh chết đến đệ, Phúc Lâm quá nhỏ.”“ Nhưng mà Bố Mộc Bố Thái.”“ Chỉ là một nữ tử thôi.”Lời của Đa Nhĩ Cổn rất nhanh bị gió tuyết cuốn lên tận chín tầng trời, lúc này hắn bừng bừng dã tâm, ngai vàng hoàng đế mà hắn thèm muốn bao năm đang vẫy gọi, dù đứng trong gió tuyết, hắn cũng thấy toàn thân nóng bừng.Trong mắt hắn, bất kể là Phúc Lâm mới 6 tuổi hay Bố Mộc Bố Thái đều khó khống chế được con ngựa dữ Đại Thanh, chỉ có hắn, Ái Tân Giác La Đa Nhĩ Cổn mới có thể đưa Đại Thanh đứng vững được trước sóng gió.Phạm Văn Trình ngã từ trên giường xuống, nỗ lực bò ra cửa, ông ta rất muốn nói với Đa Nhĩ Cổn, không thể thả Hồng Thừa Trù về Đại Minh, nếu không Đại Thanh phải đối diện với kẻ địch cơ trí muôn phần.Nhưng Đa Nhĩ Cổn và Đỗ Độ đã đi xa, gió tuyết che mờ bóng dáng họ, bất kể Phạm Văn Trình kêu gọi thế nào, họ cũng không nghe thấy.Phạm Văn Trình thống khổ dùng trán đập vào ngưỡng cửa, cứ nghĩ tới đám hắc y nhân quỷ dị khi ông ta vừa buông lỏng cảnh giác nhảy từ trên trời xuống, giết cho ông ta trở tay không kịp.Ông ta đã kháng cự, lấy dũng khí lớn nhất để kháng cự một cách kiên quyết, nhưng thủ lôi, hỏa súng cùng với vũ khí làm người ta trong chớp mắt bị nhấn chìm trong biển lửa đã đánh tan sự kháng cự của bọn họ.Trong thời gian rất ngắn, hai quân thậm chí còn không nói tới chiến đấu, đám hắc y nhân xuất hiện là lửa cùng với tiếng nổ không dứt, chỉ có võ sĩ tinh nhuệ nhất mới kịp b ắn ra một lượt tên.Sau đó là cuộc đồ sát ngả về một phía.Phạm Văn Trình thế, đó không phải là Cẩm Y Vệ hay là Đông Xưởng của Đại Minh, chỉ cần nhìn những kẻ đó tổ chức nghiêm ngặt, một mực lao về phía trước là biết không phải người Đại Minh.Ông ta đã nghiên cứu huyện Lam Điền rất lâu nên nghĩ tới một loại khả năng ...!Hắc y nhân.“ Vương gia, Hồng Thừa Trù tới Lam Điền rồi, một khi người này đến đó sẽ không ai có thể cản trở được nữa, ông ta sẽ hung dữ hơn, giảo hoạt hơn Hồng Thừa Trù ở Tùng Sơn chục lần ...!Vương gia, không thể để Hồng Thừa Trù đi, làm thế là thả hổ về rừng.”Bất kể Phạm Văn Trình gào thét thế nào cũng không ai tới, Đa Nhĩ Cổn lúc đi vào từng nói, người không liên quan rời đi.Cơn đau ở trán làm Phạm Văn Trình tỉnh lại từ hối hận, vất vả giật tay khỏi ngưỡng cửa đóng băng, lại từ từ bò về giường, nỗ lực mấy lần không thành, kéo chăn trên giường quấn lấy người, nhìn gió tuyết tràn vào phòng gào khản cổ:” Người đâu ....”…… ……Hàn Tú Phân vứt bước xuống mặt đất vững chắc của Triều Châu, thân thể nàng bất giác lắc lư, nhưng lập tức đứng vững lại.
Lôi Áo Ny thì ngã dúi dụi xuống bãi cát, đứng lên rất khó khăn.Người đã quen sự chòng chành trên thuyền, sau khi lên bờ sẽ có cảm giác giống say sóng.Cái này cần thời gian thích ứng, cho nên Lôi Áo Ny khó khăn lắm bò dậy được mới đi được vài bước đã ngã tiếp, lần này Hàn Tú Phân đã kịp nắm cổ áo nàng kéo lên, như xách gà con.Người ra bờ biển nghênh đón là Chu Tước, có điều trên mặt ông ta chẳng có lấy một nụ cười, ánh mắt lạnh băng lướt qua trên mặt quân tốt Lam Điền ra biển làm hải tặc có chút tản mạn.
Đám