Vân Dương về, Vân Chiêu chỉ muốn chửi hoặc là đánh hắn, cướp khoai lang của hắn rồi đuổi đi.Cao Kiệt, Lý Định Quốc về, Vân Chiêu nhất định nghênh đón long trọng, uống thật say.Giải Trại, Chu Tước, Thanh Long về, Vân Chiêu nhất định bày tiệc lớn, triệu tập quan viên trọng yếu của Lam Điền ra đón.Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Tiêu, Vân Giao về, Vân Nương sẽ cùng Phùng Anh, Tiền Đa Đa bày tiệc chiêu đãi ở nội trạch, còn Vân Chiêu có xuất hiện hay không thì không quan trọng.Hàn Lăng Sơn trở về, Vân Chiêu ngồi dưới gốc cây hồng gật đầu với hắn một cái, thế là hắn hài lòng về túc xá thư viện ngủ.Bây giờ Hàn Tú Phân về, Vân Chiêu đợi nàng ở sân bắn cung.Sau đó Lôi Áo Ny kinh khủng nhìn Hàn Tú Phân đi tới vị trí bia bắn, không chỉ thế còn khinh miệt ngoắc ngoắc ngón tay với người tuấn tú như ma vương từ địa ngục chui lên.Mũi tên bay vèo tới phía Hàn Tú Phân, Lôi Áo Ny sợ hãi bịt chặt miệng, nàng lo tên ma vương kia giết xong Hàn Tú Phân sẽ giết cả nàng.Khoảng cách 50 bước.Cho nên Hàn Tú Phân dễ dàng bắt được mũi tên không có đầu, Vân Chiêu bắn liền ba mũi tên, Hàn Tú Phân dùng tay không bắt cả ba.Không bắn chết được Hàn Tú Phân, ma vương anh tuấn đó có vẻ không vui, hừ một tiếng ném cung bỏ đi.“ Trời ơi, hắn tha chết cho cô rồi.” Lôi Áo Ny chạy ngay tới ôm lấy Hàn Tú Phân, vì vị đại đương gia tưởng chừng sắp mất đi này mà khóc nức nở:Hàn Tú Phấn ném tên đi: “ Tiễn pháp của y ngày một tệ, mấy năm qua chắc lười lắm rồi.”“ Y muốn giết cô đấy, muốn lấy đầu lâu của cô làm chén rượu.
“ Lôi Áo Ny vẫn hét lên trong cơn hoảng loạn:“ Đừng nói linh tinh, không phải vậy đâu.” Hàn Tú Phân cũng không nói cho Lôi Áo Ný biết vì sao Vân Chiêu dùng cung bắn mình, nàng thấy chẳng có gì phải nói, trên đường đi Châu Âu, nàng làm trái lệnh Vân Chiêu ba lần, bị bắn ba mũi tên còn là nhẹ:Phạm sai lầm phải bị trừng phát, ở thư viện Ngọc Sơn đó là chuyện bình thường, chẳng ai oán trách.Còn về phần trừng phạt ra sao thì Vân Chiêu định đoạt.Vân Chiêu bắn tên chẳng có sức gì cả, Hàn Tú Phân tất nhiên cảm thụ được tình nghĩa ẩn chứa trong mũi tên đó, vậy là đủ.
Tình nghĩa không đổi, vậy thì không có gì thay đổi.Đi vào thư viện Ngọc Sơn, bên cạnh Hàn Tú Phân chỉ còn lại mỗi Lôi Áo Ny, đám thuộc hạ thổ phỉ bị nàng đuổi hết đi hết trước khi vào thành Ngọc Sơn rồi.Quét mắt qua đám gà nhép yếu ớt thư viện, Hàn Tú Phân rất không hài lòng, nàng sải bước đi qua phòng học cao lớn, thi thoảng có một hai người tình cờ nhìn thấy đang nói cười liền chết đứng tại chỗ, hoặc run sợ lẩm bẩm "Hàn ma vương" về rồi.
Hàn Tú Phân hừ mũi không thèm để ý đi thẳng tới khu túc xá nữ sinh ở phía sau.Những lão tiên sinh ở thư viện thấy Hàn Tú Phân đều dừng chân, tiếp nhận lễ bái, còn tốt nghiệp sinh ở lại thư viện làm tiên sinh thì phải khom lưng thi lễ, gọi một tiếng "đại tướng quân".Đám học tử trẻ trong thư viện đều hoang mang nhìn nữ tử hùng tráng như núi đó, không hiểu sao nàng lại được kính trong như vậy.Đến tận khi có người la lên thất thanh "Phân Mặt To", học sinh thư viện mới choàng tỉnh, tranh nhau kéo tới nhân vật truyền kỳ của thư viện, thì ra đây là Hàn ma vương trong truyền thuyết, người từng đánh cho nam sinh ba khóa đầu té đái vãi phân, không ai chống nổi.Lôi Áo Ny rụt rè nhìn đám học sinh chen lấn xung quanh, cẩn thận cười nịnh, nấp sau lưng Hàn Tú Phân, thân thể nặng nề của Hàn Tú Phân đi trong đám đông như dùi công thành, chen ra một khe hở xông ra ngoài tiến về phía kẻ dám gọi ngoại hiệu của nàng.Một thanh y nam tử mặt mày âm u đứng chặn đường Hàn Tú Phân, hai cánh tay đan vào nhau đỡ một đấm nặng như búa bổ của Hàn Tú Phân, sau đó mượn đà xoay người quét chân qua, đánh về phía cổ Hàn Tú Phân như roi quất.Hán Tú Phân tay phải chắn ở cổ, đỡ cú đá kia, tay trái biến thành đao chém xuống như chớp, nam tử kia lùi lại phía sau, nàng cười gằn: “ Mấy năm qua ngươi tiếng tăm lắm, tưởng bản lĩnh thế nào, rốt cuộc thấy tỷ tỷ cũng chỉ biết né tránh