Cuộc họp buổi chiều diễn ra hết sức bình ổn.Bốn cái đầu người vẫn còn dính máu khiến tất cả mọi người hiểu, hoàng đế của bọn họ không chỉ hiền hòa dễ gần.Nhìn thấy bốn đầu người, phàm là người trong lòng còn có ý kiến với Vân Chiêu liền nhớ ra, y là kiêu hùng, là cường đạo.Vị đế vương nhìn rất tuấn mỹ, nhân từ, hiền hòa này là người 8 tuổi đã khống chế cả huyện Lam Điền, y có được ngày hôm nay không chỉ vì đưa huyện Lam Điền từ một nơi bần cùng hỗn loạn thành viên minh châu rực rỡ nhất trên vương miện, còn là nhờ đạp lên xác vô số tặc khấu.Nhiều năm qua người ta nghe thấy thành tựu của Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân, Cao Kiệt, Lý Định Quốc ...!Những người ấy có ai không là ma vương giết người không ghế tay, khiến người ta khiếp sợ.Còn Vân Chiêu, lâu rồi tin tức liên quan tới y chỉ toàn là chuyện phong lưu.Một người ở xa chút kỳ thực không quá nể phục vị hoàng đế trẻ này.Nhưng hôm nay họ biết mình nhầm rồi, những kẻ trong mắt họ đều là ma vương giết người đều thần phục xung quanh y, họ nhận ra ai mới là đại ma vương thật sự.Người trẻ tuổi hiền hòa đó nói một câu, thiên hạ sẽ phải nghiêng tai lắng nghe.Lôi Áo Ny nỗ lực kéo mũ chùm đầu để che đi mái tóc vàng óng của mình, đang cuồng si nhìn vị vương được đám đông bao vây ở giữa.Nàng không nghĩ ra có ai sánh được với vị vương chói mắt hơn cả mặt trời này không?“ Đừng yêu bệ hạ, cô sẽ chết không có đất chôn.” Hàn Tú Phân sớm phát hiện ra chỗ bất thường của Lôi Áo Ny, nha đầu thường ngày hỏi hết cái nọ tới cái kia như đứa bé hiếu kỳ, vậy mà hôm nay trầm mặc như thế, đây không phải chuyện tốt:“ Ta thích vương đấy, không ai cản được.”“ Tiền Đa Đa làm được, Phùng Anh cũng thế.”Lôi Áo Ny không coi ra gì:” Tiền Đa Đa mềm như sợi mỳ, Phùng Anh cũng thế! Ta khác, kiếm của ta rất lợi hại.”Hàn Tú Phân đánh một phát lên đầu Lôi Áo Ny:” Tỉnh mau, cho cô biết, Tiền Đa Đa là vu bà, có thể giết người không thấy máu, Phùng Anh là dã nhân, còn là dã nhân biết cuồng bạo, cô không đánh được ai trong số họ đâu.”Lôi Áo Ni ánh mắt si mê:” Juliet nói, tình yêu không biết sợ, thuyền trưởng Barbossa thậm chí đặt tên thuyền là Vô Úy, là muốn giống như theo đuổi ái tình, khiêu chiến với thần biển Poseidon.”“ Đừng như thế, thuyền trưởng Barbossa của cô cuối cùng bị Poseidon nuốt chửng, cô mà muốn có được ái tình ở chỗ bệ hạ thì còn ngu xuẩn hơn Barbossa muốn chinh phục Poseidon.
“ Hàn Tú Phân dỗ dành: “ Nghe lời, ta biết cô chỉ nhất thời mê muội đầu óc thôi, bệ hạ cũng nói rồi, không cưới thêm lão bà nữa đâu.”“ Đó là vì bệ hạ chưa thực sự nhìn ta, khi ở trên thuyền mỗi thủy thủ đều lén lút nhìn ta ch ảy nước dãi, Trương Truyền Lễ cũng thèm khát ta, nhưng ta là nữ vương mà bọn họ mãi mãi không có được.
“ Lôi Áo Ny rất tự tin vào dung mạo lẫn thân thể của mình:Hàn Tú Phân vỗ trán, vội vàng dùng sức lực hơn người kéo nghị viên đại nhân Lôi Áo Ny ra khỏi hội trường.À đúng vậy đấy, Lôi Áo Ny nghe Hàn Tú Phân giải thích Lam Điền không có phong tước, nàng vô cùng thất vọng còn khóc mất một đêm, đến khi được Hàn Tú Phân phát cho thẻ đại biểu nàng mới biết mình là đại biểu của Mã Lục Giáp tới tham dự đại hội, nàng kiêu ngạo nhận mình là nghị viên đại nhân.Giống như cha nàng, là thành viên hội nguyên lão.Phàm là mỗi một đại biểu tham dự hội nghị đều mong có được gì đó ở chỗ Vân Chiêu.Có người cần quan chức, có người muốn tài phú, muốn địa vị, muốn thanh danh, đương nhiên có loại ngu xuẩn muốn có được ái tình như Lôi Áo Ny.Vân Chiêu sở dĩ có thể thành hoàng đế, nguyên nhân chủ yếu là vì y có mọi thứ mà người ta muốn.Nhưng mà Hàn Tú Phân biết, Vân Chiêu không thể đáp ứng được mong muốn của Lôi Áo Ny, dù có cơ hội mong manh nào đó Lôi Áo Ny được toại nguyện thì phải qua được Tiền Đa Đa và Phùng Anh nữa, đó là điều không thể nào.Bất kỳ kết cục nào cũng là đau khổ thôi, chẳng bằng cắt đứt ý niệm này thật sớm.Cho tới đêm khuya trong đại thư phòng, nơi đó vẫn người qua người lại, bận rộn