Rất nhiều người ở Lam Điền thời gian dài quên đi sự hắc ám tàn khốc của thế gian này.Vào lúc này Lam Điền càng yên tĩnh càng tốt, như thế khiến người trên thế giới càng căm hận sự hắc ám.Vân Chiêu nhiều khi hoài nghi, Trương Bỉnh Trung mới là kẻ thông minh nhất trong số những tên phản tặc Đại Minh.Hắn và Lý Hồng Cơ khác nhau, người này nhiều lúc phải dự vào trời cao chiếu cố mới quật khởi được từ thất bại.
Nhưng Trương Bỉnh Trung thì không cần, mỗi lần hắn quật khởi đều dựa vào quả quyết và tàn nhẫn.Một ngày sau khi đại hội quốc dân Lam Điền kết thúc, Trương Bỉnh Trung cướp phá Nam Xương, đem đi vô số lương thảo và nữ nhân, hắn không đánh Cửu Giang, mà chỉnh đốn binh mã.Lấy Vương Thượng Lễ làm trung quân, tiền quân Vương Định Quốc, hậu quân Phùng Song Lễ, tả quân Mã Nguyên Lợi, hữu quân Trương Hóa Long.Thiết lập 10 đại doanh, 12 tiểu doanh, trong đó lập ngự doanh do Trương Bỉnh Trung suất lĩnh.Lại lệnh Tôn Khả Vọng làm Bình đông tướng quân, Lưu Văn Tú là Phủ nam tướng quân, Ngả Năng Kỳ làm Định bắc tướng quân.Toàn quân gần 30 vạn che kín mặt đất tiến về Hành Châu.Giang Tây tuần phủ Lữ Đại Khí rụt đầu ở Phủ Châu mừng quá cỡ, ngay trong đêm tiến tới Nam Xương, còn chưa tới nơi đã gửi tấu báo thu phục được Nam Xương tới Nam Kinh rồi.Vân Chiêu sau khi biết tin Trương Bỉnh Trung bỏ Nam Xương liền tức tốc tìm Hồng Thừa Trù tới bàn chuyện ông ta vào Vân Quý.Hai người xem mật báo mật điệp ti, cũng xem bản đồ, sắc mặt hai người đều không dễ coi.“ Con chó nhà nuôi đột nhiên không nghe lời nữa, bệ hạ thấy sao?” Hồng Thừa Trù thấy sắc mặt Vân Chiêu không tốt, không biết vì sao tâm tình tốt lên:Ai dè Vân Chiêu hỏi lại: “ Ta cũng luôn muốn hỏi ông, lúc ông bị Đa Nhĩ Cổn đuổi chạy khắp nơi tư vị có tốt không?”Hồng Thừa Trù ho vài tiếng lấp li3m.Vân Chiêu xua tay: “ Được rồi, được rồi, ông là quan viên Đại Minh đầu tiên mà ta quen, đừng dùng trò đối phó với Sùng Trinh dùng với ta.
Mau mau dọn dẹp hành trang, ba ngày sau tới Vân Nam, lỡ chẳng may Trương Bình Trung đứng vững chân ở Quế Lâm, câu kết với thổ dân Quý Châu thì vấn đề lớn.”Hồng Thừa Trù ngớ người: “ Bệ hạ cứ thế giao tây nam cho thần sao?”“ Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà.
“ Vân Chiêu thở dài: “ Cái vùng Vân Quý, Quảng Tây này đại quân chẳng thể triển khai, tiến vào cũng lãng phí, đành giao lực lượng Vân thị ẩn nấp ở Vân Nam cho ông.
Không cần ông bình định tây nam, ít nhất phải cầm chân Trương Bình Trung, đừng để hắn phá nơi đó quá nát.
Đợi ta xong việc sẽ phái nhân thủ tới tiếp sức cho ông.”“ Cuối cùng nói ông biết, trong lòng chớ mang suy nghĩ công cao hơn chủ gì đó, cho dù ông chiếm hết được ba vùng tây nam, chút công lao đó cũng chưa cao hơn chủ nổi đâu.
Ngàn vạn lần đừng lặp lại chuyện cũ của Lý Thành Lương ở Liêu Đông.”“ Làm việc cho đàng hoàng, dù thắng hay thua ta cũng không hại ông.”Hồng Thừa Trù khom người nói: “ Vi thần tuân lệnh, có điều thần thấy loại đảm bảo này bệ hạ không nên nói là hơn, thân là hoàng đế, không nên để thần tử biết tâm tư của mình.”Vân Chiêu xì một tiếng: “ Hầu hạ Sùng Trinh lâu nên sinh bệnh rồi à? Nếu ta không đem suy nghĩ trong lòng nói ra với ông, chẳng lẽ để ông ra trận còn suy đoán ý đồ thực sự của ta à?”“ Ông khỏi lo, nếu ông mang lòng dạ bất chính, đám Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu nhất định sẽ biết, còn ta cũng nhất định sẽ giết sẽ giết ông trước khi ông kịp gây tổn hại cho Lam Điền.”“ Ông cứ vững lòng làm việc ở tây nam, nếu cô đơn, có thể bảo lão nương ông cưới cho ông tức phụ mới đưa theo, lần này ông đi không phải dăm ba năm là về được đâu.”Hồng Thừa Trù mắt cay cay, cúi đầu nói:” Bệ hạ tin một hàng tướng như vậy sao?”“ Ta rất công bằng, ông ta tin bao nhiêu thì ta sẽ tin ông bấy nhiêu, tin tưởng là thứ hai chiều, không có chuyện đơn phương tin tưởng đâu.”“ Được, đã vậy thần xin toàn quyền thống lĩnh nhân mã ba vùng tây nam, bao gồm cả tiền lương, cùng với bổ nhiệm quan viên.”Vân Chiêu cười nhạt:”