Mộc Thiên Đào ở thư viện Ngọc Sơn học chấp chính, cầm quân.
Khi chuyện hoàng đế quyên góp truyền tới thư viện biến thành trò cười, Mộc Thiên Đào mời đông đảo chí sĩ trong thư viện tọa đàm, đề tài duy nhất là ! Hoàng đế phải làm sao mới lấy được tiền quyên góp từ tay tham quan ô lại.
Cuối cùng có được đáp án khá đáng tin: Ác quan.
Hoàng đế ra mặt hô hào quyên góp là chuyện rất mất mặt, điều này cho thấy hoàng đế đã không nắm được chính quyền nữa, hoàng đế càng tỏ ra yếu thế, thần tử càng không muốn trợ giúp.
Một vị nhân huynh của chính vụ ti nói, kẻ mạnh có tất cả, kẻ yếu không có gì.
Mộc Thiên Đào không khỏi nghĩ, nếu Vân Chiêu lên tiếng xin tiền bách tính, kết quả thế nào? Cuối cùng hắn kết luận, nhất định quan viên, thương cổ, bách tính sẽ nhiệt tình hưởng ứng, thậm chí thà phá gia cũng phải trợ giúp, chỉ mong Vân Chiêu nể hắn cống hiến tất cả mà khen một tiếng, dù chỉ cười một cái cũng thỏa mãn rồi.
Vì họ tin rằng hôm nay bỏ ra một, Vân Chiêu có thể báo đáp họ cả trăm lần.
Đó là cường già.
Còn Sùng Trinh lên tiếng quyên góp, ngay cả nhạc phụ của mình cũng đùn đẩy kêu nghèo kể khổ, cuối cùng dựa vào bóc lột khuê nữ làm hoàng hậu để giảm thiểu tổn thất.
Vì ai cũng nghĩ, số tiền này là bánh bao thịt đem ném chó, có đi chẳng có, quyên góp vô ích.
Bởi thế dùng tới ác quan là chuyện chẳng đặng đừng.
Nếu ở năm tháng thái bình, dùng cách này sẽ hủy hoại triều đình.
Nhưng Đại Minh lúc này tới cột nhà cũng kêu kẽo kẹt, sắp sập tới nơi, chẳng lẽ còn để ý tới đàn lợn nuôi trong nhà sao?Thế nên cách tốt nhất là, giết lợn bán lấy tiền.
Hoàng đế vốn có sát khí trong tay, ví như Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ.
Chỉ cần hoàng đế dùng những người này đạt được mục đích, sau đó giết vài người Đông Xương, Cẩm Y Vệ rồi đổ lỗi cho họ thế là qua được chuyện này.
Nhưng hoàng đế lúc mới đang cơ đã gần như phế cả hai đơn vị này, chỉ còn cái mã bề ngoài mà thôi, chẳng làm được gì nữa.
Cho nên Mộc Thiên Đào tới kinh thành chẳng phải vì cái khoa khảo gì đó.
Hắn tới làm ác quan.
Khoa khảo quá chậm, dù hắn đổ trạng nguyên muốn bằng thực lực cá nhân thực hiện hoài bão của mình cũng phải đợi 20 năm sau.
Hắn không đợi được, Đại Minh cũng không đợi được.
Nếu như dùng biện pháp bình thường không thể cứu được Đại Minh khỏi nước lửa, vậy hắn muốn thử thủ đoạn của cường đạo.
Biện pháp của cường đạo rất hữu hiệu, vẻn vẹn từ Trường An tới kinh thành, 2000 dặm đường đó hắn kiếm được hơn 1000 bộ hạ trung thành.
Giờ tới lúc làm sao vũ trang cho những người này rồi.
Mộc Thiên Đào ở thư viện nhưng lòng ở thiên hạ, hắn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, vì thế vào năm Sùng Trinh thứ 14 hắn phát hiện lực lượng mật điệp ti rút khỏi kinh thành, Hà Bắc, Sơn Đông.
Thông qua quan hệ thiết lập ở thư viện, hắn tìm được một vị sư huynh là người mật điệp ti, nghe được tin vị sư huynh đó được lệnh rút lui rất nhanh, nên họ để lại nhiều trang bị, đều cất giữ ở địa phương ! Tin này không có gì đáng bảo mật, vị sư huynh kia chỉ nói, bọn họ là những người đầu tiên tới kinh sư, nên lúc đó trang bị cũ kỹ, bỏ lại không ảnh hưởng gì, tiếc là chưa kịp bán kiếm ít tiền !.
Khi đó tin tức đó cũng không có ý nghĩa gì với Mộc Thiên Đào, nhưng giờ lại khác.
Bởi thế điều Mộc Thiên Đào cần làm bây giờ là tìm mật điệp huyện Lam Điền để lại kinh thành quan sát hướng gió, tìm hiểu xem số vũ khí kia đem thanh lý chưa.
Đợi hơn 1000 người của hắn được vũ trang, hắn sẽ lại có nhiều tiền hơn nữa để mua vũ khí bị niêm phong của Lam Điền, thế hắn có thể vũ trang cho nhiều người hơn.
Có lẽ chỉ có thế hắn mới có tư cách đánh một trận với trăm vạn đại quân của Lý Hồng Cơ.
Liên tục ba ngày sau đó Mộc Thiên Đào lang thang quanh kinh thành.
Không phải hắn đi lung tung vô mục đích, mà hắn đang tiến hành điều tra.
Cứ điểm của mật điệp ti thì thế nào cũng phải có vài đặc điểm.
Hoặc là gần nha môn quan trọng triều đình.
Hoặc là ở nơi thông bốn phương tám hướng tiện rút lui.
Hoặc là ở nơi chiến lược trọng yếu.
Mộc Thiên Đào mặc dù không theo học