Lòng người kinh thành cũng tan tác rồi, căn bản không cách nào tử thủ, Mộc Thiên Đào hi vọng Chu Mỹ Sác hiểu nỗi khổ tâm của hắn, khuyên hoàng đế sớm ngày rời kinh nam hạ.Thậm chí Mộc Thiên Đào tin rằng mượn đường Lam Điền nam hạ là an toàn nhất.Nhưng câu này hắn không sao nói ra được.Chu Mỹ Sác đột nhiên ngồi vào lòng Mộc Thiên Đào, gương mặt đỏ rừng rực, gần như dùng hết dũng khí nói:” Ta không đi đâu, ta ở lại đây chiến tử cùng huynh.”Mộc Thiên Đào ôm lấy vòng eo còn đang không ngừng run lên của Chu Mỹ Sác, lòng càng đau đớn khôn nguôi, hắn không sợ chết nhưng ai muốn chết cơ chứ:” Nếu có thể sống vì sao phải một lòng muốn chết, chúng ta có thể nam hạ mà.”“ Ta cũng từng nghĩ thế.” Chu Mỹ Sác lắc đầu, giọng buồn thảm:” Giờ không được nữa rồi, Sử Khả Pháp muốn khởi binh cần vương, nhân mã, lương thảo, khí giáp đều đã chuẩn bị xong, nhưng quân đội không chịu nghe ông ta.
Chẳng những binh mã, cả huân quý trong thành cũng phản đối cần vương, họ sợ không có đại quân bảo vệ, Nam Kinh sẽ nguy hiểm.”“ Bạch Quảng Ân, Vương Phác, Tào Biến Giao cũng không chịu tới, nói là không có lương thảo, quân giới thì không thể lên đường.”“ Phụ hoàng ta hay tin nôn ra máu, ta thừa lúc người hôn mê xem tấu chương mới biết chuyện ...!Chúng ta thực sự không còn đường sống nữa rồi, người thiên hạ đã từ bỏ Chu gia rồi.”Mộc Thiên Đào bế thiếu nữ tuyệt vọng đó lên, đặt nàng xuống giường gấm, hôn lên trán: “ Nàng đã quá mệt mỏi rồi, ở đây rất an toàn, ngủ một giấc đi.”Chu Mỹ Sác thẹn thùng nói: “ Ở lại cùng ta ...”“ Không cần vội, chúng ta có thời gian mà, nếu phụ hoàng nàng chịu để nàng hạ mình cưới ta, chúng ta sẽ sống hạnh phúc.”“ Vậy, đợi ta ngủ hẵng đi ...”Mộc Thiên Đào ngồi xuống bên giường gấm, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh giá, kể cho nàng nghe chuyện trong thư viện.Nam nữ yêu nhau khi ở cùng một chỗ thì mãi mãi không hết đề tài để nói, nhất là thư viện Ngọc Sơn có vố số người tinh minh, cổ quái, lúc nào cũng tạo ra đề tài nói không biết chán.“ Nàng biết không, kỳ thực học tử thư viện để ý tới nàng lắm đấy, nhất là sau này nàng ngày càng xinh đẹp, thậm chí đám cùng phòng của ta còn nói, nếu ta muốn nhìn nàng tắm rửa, bọn họ có thể giúp ta canh chừng để đục lỗ trên tường ....”“ Hừ, hạ lưu.”“ Ta cũng nói thế đấy, kỳ thực ta thừa biết bọn chúng kiếm cớ vậy thôi, chúng lợi dụng để nhìn nàng thì có.”“ Thế huynh có hối hận không?”“ Không hối hận, sau này ta có thể thoang thả nhìn mà.”“ Huynh cũng vô sỉ ...!Ta mệt quá.”“ Vậy thì nhắm mắt lại đi, ngủ một giấc thật ngon, ta ở ngoài canh cho nàng.”Mộc Thiên Đào đắp chăn lên người Chu Mỹ Sác khẽ giọng hát:- Một con cua tám cái chânHai đôi mắt làm sao mà lớn thếHai cái càng sắc thật sắcĐi đường muốn quay cũng chẳng quay nổiCua ơi là cuaCó tám cái chânCó hai cái mắtMai cứng thật là cứng ...Đó là bài hát trẻ con mà mẹ hắn từng hát ru cho hắn ngủ, hôm nay không biết làm sao, nhìn thấy Chu Mỹ Sác rõ ràng rất kinh hoàng hoảng loạn vẫn cố tỏ ra kiên cường, không kìm lòng được muốn an ủi nàng.
Mộc Thiên Đào hát rất lâu, mẹ hát luôn giúp hắn ngủ ngon, chắc là cũng hữu hiệu với cô công chúa đáng thương này.Nữ tử khác vào thư viện Ngọc Sơn coi như bước sang chương mới của cuộc đời, mở ra tương lai vô hạn, còn cô gái nhỏ này sau khi tầm mắt mở mang, nàng nhìn thấy sự thực tàn nhẫn, nhà của mình kỳ thực đã bị hủy rồi.Càng biết nhiều chỉ khiến nàng càng thêm đau khổ.Tiết tú tài đã xuất hiện ở ngoài cửa hai lần, Mộc Thiên Đào biết, hẳn là người của mật điệp ti tới, những người này luôn rất đúng giờ, hẹn giờ nào là không bao giờ thay đổi, chính xác như cái chuông cực lớn báo giờ ăn ở thư viện vậy.Chu Mỹ Sác nắm tay áo của hắn rất chặt, Mộc Thiên Đào không dám gỡ, sợ nàng tỉnh giấc, vì thế hắn cởi áo ngoài ra, khẽ đắp lên người