Hạ Hoàn Thuần lúc này đang leo thừng lên tường thành Chương Nghĩa Môn, được Hàn Lăng Sơn lên từ trước kéo lên thành, lúc này mới phát hiện trên tường thành có một đội binh sĩ do hoạn quan tạo thành, chỉ là nhân số ít tới thảm thương, cứ một người phải phòng thủ đoạn tường thành bằng 5 ụ bắn tên.“ Sao lại phái bọn họ lên tường thành làm gì?”Hàn Lăng Sơn tặc lưỡi: “ Bọn họ sẽ không chạy trốn.”Hạ Hoàn Thuần nhìn thái giám gần minh nhất, tay thì cầm trường thương mà toàn thân xám xịt đã chết từ lâu, thở dài: “ Phái âm binh thủ thành, Đại Minh binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn đúng là một nhân tài, loại nhân tài này mà ở Lam Điền chúng ta thì bị đem đi làm phân bón rồi.”Hàn Lăng Sơn nhìn đồng quê mênh mông ngoài thành, tâm trạng u ám: “ Ta cho rằng mình sẽ rất vui vẻ khi thấy Đại Minh sụp đổ, nhưng bây giờ ta chẳng vui nổi.”“ Đệ cũng chẳng thích nhìn thấy cảnh này, đôi khi bỗng nhiên vô cớ muốn nổi điên, quá nhiều chuyện thực sự là ...!Chẳng biết nói thế nào.”“ Cũng là chuyện tốt, việc đời trước không quên, là tấm gương cho đời sau, để chúng ta sinh ra cảnh giác.”“ Biết thì thế nào, câu nói này rất đơn giản, mọi người đều hiểu hàm ý của nó, nhưng biết thì sao? Đệ thấy chỉ cần là con người thì vẫn đi vào lối cũ thôi.
“ Tình hình kinh thành rõ ràng ảnh hưởng lớn tới thiếu niên chưa từng trải như Hạ Hoàn Thuần, khiến hắn có cái nhìn u ám:Người ở lại kinh thành chẳng ai thực sự vui vẻ được.Thi thể bách tính chết bởi dịch bệnh bị quan binh dùng xe bắn đá ném ra ngoài.Hàn Lăng Sơn, Hạ Hoàn Thuần từ trên tường thành đi xuống vừa vặn chứng kiến cảnh này.Rất là tráng lệ, thi thể cứ bay vèo vèo trên không, chết lâu một chút là bị thời tiết giá lạnh làm cho đông cứng, ném đi chẳng khác nào ném đá.
Cũng có người vừa mới chết, khi máy ném đá ném đi, chân tay giang ra như đang hoan hô ...!Có thi thể thậm chí còn phát ra tiếng kêu thảm thiết ...Trên con đường rộng lớn của kinh thành gần như chỉ thấy bóng dáng sĩ tốt hoặc quân binh hối hả qua lại, ngoài ra chỉ có mấy con chó gầy gò tuần tra, thấy hai người Hàn Lăng Sơn chúng che hàm răng trắng ởn, trông có vẻ muốn ăn thịt hai người khỏe mạnh này lắm vậy.Nhà cửa đóng im ỉm, âm thanh từ chiến trường truyền tới cũng chẳng vơi bớt không khí tĩnh mịch đó.Hạ Hoàn Thuần, Hàn Lăng Sơn đều đeo khẩu trang dầy, đeo cái thứ khẩu trang có kẹp thuốc này, hô hấp không thuận lợi chút nào.Năm sáu tên lưu manh từ trong ngõ nhỏ xông ra, chặn hai người họ.Trên người bọn chúng còn đeo mấy cái bọc hành trang xanh đỏ, tên hung ác nhất tay cầm thanh đao nhuốm máu, vết máu còn rất mới.Đám lưu manh này có lẽ là số rất ít sống thoải mái trong lúc hỗn loạn này, rồi đợi khi tặc khấu tới chúng khóc lóc tự xưng mình là nông nhân bị quan phủ bức bách mất nhà mất cửa, xin theo nghĩa quân.Thường thường loại người này sẽ thành những tên tặc khấu hung hãn nhất, chúng hay gọi là quân tinh nhuệ.Hàn Lăng Sơn chẳng thèm để ý tới mấy lời hăm dọa của chúng, tiếp tục đi về phía trước, Hạ Hoàn Thuần thì tuốt đao ra, đi tới đâu máu tung tóe tới đó.Một lát sau những người chuyên môn đánh xe ngựa đi thu nhặt xác chết nhìn thấy mấy cái xác mới này, bọn họ chẳng thèm bận tâm những tên lưu manh đó vì sao chết, cãi nhau chia mấy bọc hành trang, sau đó cho thi thể lên xe, tiếp tục làm đạn cho máy ném đá.Mộc Thiên Đào chiến thắng trở về trong tiếng hò reo, hắn miễn cưỡng nở nụ cười khích lệ sĩ tốt, dân binh.Trở về Mộc vương phủ liền thấy Thành quốc công Chu Thuần Thần, Bảo quốc công Chu Quốc Bật, binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn, thủ phụ Ngụy Đức Tào ngồi ở sảnh đường lặng lẽ uống trà.Mộc Thiên Đào chẳng có chút bất ngờ nào, cũng im lặng ngồi xuống chủ vị, hai phó phụ đi tới giúp hắn cởi khải giáp, một vài mũi lang nha tiễn bắn xuyên qua giáp, vừa cởi giáp ra, máu chảy đầm đìa.Hai phó phụ này thuộc nhóm người theo hắn sớm nhất sau khi rời Lam Điền nên rất kinh nghiệm, họ lấy rượu mạnh ra, cẩn thận rửa vết thương, sau đó rắc thuốc băng bó lại.“ Hôm qua rời thành tập kích doanh địch không toàn thắng, tên ác tặc