Hai người đi qua Trung Cực Điện vắng tanh, tới Kiến Cực Điện, cũng chẳng thấy bóng người, cung điện cao lớn uy nghiêm lúc này chỉ tăng thêm phần tang thương vắng vẻ.Thấy Hàn Lăng Sơn chủ động dừng chân ngắm cảnh, Vương Chi Tâm cũng chẳng có gì phải vội vàng, giới thiệu: “ Đây là nơi bệ hạ đón tiếp sứ thần phiên bang, nhớ năm xưa sứ thần phiên bang triều cống nhiều lắm, quỳ tới tận Trung Cực Điện, không kể siết.
Giờ một tên chân đất như ngươi cũng có thể sai khiến bình bút thái giám kể chuyện.”“ Cũng nơi này anh kiệt Đại Minh được bệ hạ khâm điển, sau đó mới có trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa cưỡi ngựa men theo ngự đạo rời cung, đón nhận vạn dân tung hô, sau đó giúp sức cho Đại Minh.”Hàn Lăng Sơn chắp tay cảm tạ: “ Ngươi nên lấy làm may mắn, nếu Lý Hồng Cơ tới, ta nghĩ hắn sẽ có cách khác khiến ngươi phải giới thiệu cảnh trí trong cung.”Vương Chi Tâm gật đầu, nói một câu triết lý: “ Tặc nhân văn nhã khác tặc thô bỉ ở chỗ đó, có điều tặc nhân thô bỉ lại dễ đối phó hơn.”Hàn Lăng Sơn mỉm cười không bình luận, vẫn như chìm đắm trong cảnh đẹp nơi này.Đi qua Kiến Cực Điện liền thấy một bức tường cung lớn màu đỏ sậm.Vương Chi Tâm dừng lại: “ Ta là ngoại thần, tướng quân muốn vào nội cung phải cần người khác dẫn đường.”“ Nhưng mà cửa đóng, chắc là ta không gọi cửa được rồi.”“ Lão phu cũng thế.”“ Vậy phải trèo vào thôi, chỗ này thì văn nhã cũng giống thô bỉ rồi.”Hàn Lăng Sơn cười lớn chạy lấy đà, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đến khi chân đạp lên tường cung, chẳng ngờ có thể nghiêng người chạy ba bước trên tường, sau đó vươn tay tóm lấy ngói lưu ly nhô ra, mượn sức tung người lên tường.Cuối cùng biến mất.Gương mặt xác chết của Vương Chi Tâm co giật, lẩm bẩm: “ Năm Thiên Khải ta từng dâng thư hi vọng bệ hạ nâng cao tường nội cung, bệ hạ không nghe, cho rằng làm gì có kẻ địch nào tới được tận chỗ này, ài ...”Cách tường nội cung chừng 500 bước chính là Càn Thanh Cung.Trong này đông đúc hơn hẳn, vì thế mà phiền toái cũng bắt đầu xuất hiện.Sự xuất hiện đột ngột của Hàn Lăng Sơn khiến vô số hoạn quan cung nga kinh hoàng la hét, một số hoạn quan lớn gan thấy hắn chỉ có một mình liền lấy gậy gộc, thanh gài cửa xông lên tấn công.Hàn Lăng Sơn coi những người này như không tồn tại, vẫn ưỡn ngực đi về phía trước.Đám hoàn quan bao vây xung quanh, thấy hắn khí vũ hiên ngang, lại tỏ ra không hề sợ hãi, thì không dám tùy tiện xông tới, cứ thế di chuyển quanh hắn như đèn kéo quân.Hàn Lăng Sơn đi tới dưới bậc thềm của Càn Thanh Cung lại chỉnh trang lần nữa chắp tay hô lớn: “ Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn phụng lệnh chủ nhân Lam Điền cầu kiến bệ hạ.”Âm thanh truyền khắp Càn Thanh Cung nhưng hồi lâu không ai trả lời.Hàn Lăng Sơn không gấp, chắp tay sau lưng yên lặng đứng trong vòng vây của hoạn quan chờ đợi.Một lúc sau trong tiếng két dài làm người ta e răng, đại môn Càn Thanh Cung mở ra, ngay lập tức Hàn Lăng Sơn nhìn thấy Sùng Trinh ngồi trên long ỷ.Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, vương viện trên đầu cũng đội ngay ngắn, mép áo cũng được cung nga dày công điều chỉnh, lưng hắn rất thẳng, ngồi không nhúc nhích trông cũng có chút uy nghi, chỉ là giống pho tượng hơn người sống.Một khuôn mặt không xa lạ với Hàn Lăng Sơn xuất hiện, đề đốc hoạn quan Vương Thừa Ân, người này từng tới Ngọc Sơn những ba lần, trong đó một lần Vân Chiêu chiêu đãi lẩu dê được Hàn Lăng Sơn ở bên thái thịt hầu hạ, chỉ là giờ hắn không còn vẻ cao quý như trước, trông già nua lọm khọm.“ Bệ hạ triệu Lam Điền đặc sứ Hàn Lăng Sơn cận kiến.
“ Vương Thừa Ân giữ đúng quy củ rướn cổ hô một tiếng dài, thấy Hàn Lăng Sơn vừa định bước vào, nghiêm mặt đưa tay ra: “ Hàn tướng quân, bội đao của ngài.”Hàn Lăng Sơn mỉm cười, tùy ý vung tay một cái, trường đao bay đi như mũi tên, c ắm vào khe hở trên cây tùng cực lớn.Vương Thừa Ân gật đầu: “ Mời tướng quân theo ta.”Hàn Lăng Sơn đi từng bước lên thềm, tới trước mặt hoàng đế chắp tay: “ Hàn Lăng Sơn bái kiến bệ hạ.”Sùng Trinh liếc mắt một cái, giọng từ trên cao truyền xuống: “