“ Cha, thứ biết bốc khói, phun lửa kia gọi là tàu hỏa, không cần ngựa kéo, cho than vào lò là tự chạy được, giờ có thể kéo vài chục vạn cân lên núi không tốn sức gì cả.”“ Hiện giờ mới chỉ có đoạn đường sắt từ thành Ngọc Sơn tới thư viện được làm xong, nghe nói sau mùa thu sẽ làm đường sắt tới Phượng Hoàng Sơn, tức là có thể đi tàu hỏa tới nhà mình rồi, còn năm sau đi đường sắt tới Trường An.”“ Sư phụ con còn muốn làm mấy chục vạn dặm đường sắt, nối Đại Minh với nhau.”Nghe nhi tử mồm miệng liếng thoắng giới thiệu con quái vật bằng sắt hình thù kỳ quái lại đen xì xì trước mắt, Hạ Duẫn Di mặc dù thầm tấm tắc không thôi, lời ra khỏi miệng lại thành ý khác: “ Hừ, Tần Thủy Hoàng xây Trường Thành, Tùy Dương Đế đào Đại Vận Hà, tốn sức nước.”Hạ Hoàn Thuần chẳng để ý tới khẩu khí bất thiện của cha mình, cười hì hì đỡ ông lên tàu hỏa.Từ khi bước lên tàu hỏa, hai mắt Hạ Duẫn Di không đủ dùng nữa, ông ta muốn xem bánh xe chạy trên đường sắt thế nào, muốn xem Ngọc Sơn nguy nga, càng khao khát với tòa thư viện thấp thoáng trong mây nay đã vang danh thiên hạ.Nhìn con đường sắt kéo dài vô tận, Hạ Duẫn Di kinh khiếp: “ Thế này, thế này tốn bao sắt mới đủ!”Hạ Hoàn Thuần chỉ những ống khói lớn như rừng ở xa đang phun khói mù mịt:” Toàn bộ sắt thép ở Quan Trung tới từ xưởng sắt thép số 1, số 2, số 3 của Lam Điền, ba cái xưởng này mỗi năm sản xuất hơn 7000 vạn cân thép thô.
Không phải vì không đủ quặng sắt thì sản lượng còn gấp đôi, nhưng mà sớm muộn cũng đóng cửa thôi, trước kia do tình thế mới phải dựng xưởng thép ở nơi này, theo quy hoạch mới của Lam Điền, xưởng thép phải xây ở nơi có sắt thép có mỏ than mới đúng, chứ không phải xây trong thành.”Hạ Duẫn Di không còn cách nào bình luận lời nhi tử nữa, toàn là chuyện ông ta chưa nghe bao giờ, biết bình phẩm thế nào.Tu! Tu! Tu! ...Còi tàu hỏa hú dài báo hiệu, bánh xe chậm rãi lăn bánh rời trạm, đem hàng và cha con lên núi.Tiếng xình xịch xình xịch không ngớt làm Hạ Duẫn Di tim đập liên hồi kỳ trận, hai tay bám chặt ghế, nếu chẳng phải nhi tử nói liên tục ở bên, ông ta đã nhào ngay ra khỏi thứ kinh khủng này rồi, cảm giác nằm trong bụng quái vật làm ông ta bất an.Không biết bao lâu sau tàu hỏa dừng lại, xuống trạm một cái, hai chậm chạm đất, Hạ Duẫn Di sống lại, vừa ngước mắt lên đã sững sờ.Đại môn thư viện Ngọc Sơn kỳ thực do hai cây tùng cổ thụ không biết sống bao năm tạo thành, ở giữa treo tấm biển lớn viết ...!Thư viện hoàng gia Ngọc Sơn.Hoàng gia … hai chữ này làm Hạ Duẫn Di sôi máu, hận không thể nhảy lên đập nát cái biển đó.“ Chúng ta không biết tầm cao năng lực của quan viên tới mức nào, nhưng chúng ta phải đảm bảo được giới hạn nhân phẩm của quan viên.
Đó là lý do thư viện Ngọc Sơn tồn tại, để đảm bảo hai chữ hoàng gia cho lục quân hoàng gia, pháo binh hoàng gia, hải quân hoàng gia.”“ Nói cách khác trẫm đã lấy thể diện của mình ra đảm bảo với bách tính, bốn nơi này sẽ không phụ sự kỳ vọng của họ, nếu họ không được bác tính thừa nhận, tức là thanh danh hoàng gia vứt đi rồi.”Đối diện với kiến nghị mở rộng vòng tròn sử dụng danh nghĩa hoàng gia, Vân Chiêu không đồng ý.Sau này cái danh hoàng gia có thể xuất hiện trên vỏ gói bánh, nhưng bây giờ thì không được.
Đó là bát cơm Vân Chiêu để lại cho con cháu, y không thể ăn hết.Vân Chiêu rất hiểu giá trị thương hiệu, đây là thứ rất đắt đỏ, không thể lạm dụng.Cho dù Từ Nguyên Thọ muốn dùng hai chữ hoàng gia vào đồ thư quán Ngọc Sơn, Vân Chiêu cũng phản đối.Lý do của y là Vĩnh Lạc đại điển trộm về mà có, rất nhiều điển tịch khác cũng thế, số sách này lai lịch không trong sạch, Vân Chiêu không muốn người ta nhìn đồ thư quán đầy chiến lợi phẩm nhớ tới Vân thị là thổ phỉ.Tân thế giới không thể dùng thói quen cũ để quản lý được, từ thổ phỉ biến thành kẻ thống trị rồi phải ưu nhã, lau sạch máu bên mép, tươi cười nghênh đón người ta.Từ Nguyên Thọ không coi cố kỵ của Vân Chiêu ra gì, ông cho rằng Vân thị vốn xuất thân đạo tặc, chuyện đó có gì phải xấu hổ, đạo tặc còn có thể cai trị Đại Minh tốt hơn hoàng thất Chu