Hàn Lăng Sơn rốt cuộc đã từ kinh thành trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là đi tìm Vân Chiêu uống rượu.Thứ rượu mà Hàn Lăng Sơn mang về tên trúc diệp thanh, rượu màu xanh đậm, rất giống thuốc độc.“ Trông bệ hạ có vẻ sát khí nặng lắm, rất hợp uống lại rượu này.
“ Hàn Lăng Sơn nâng chén rượu lên mời:Vân Chiêu uống một hơi cạn luôn, hừ một tiếng:” Đã ba năm rồi ta không giết người, lấy đâu ra sát khí.”“ Thì chính vì thế nên sát khí của bệ hạ mới nặng, bệ hạ kìm nén như vậy không phải là chuyện tốt, giờ giết một vài người không sao, tốt hơn sau này không khống chế được lại giết người để rồi hối hận.”“ Nói như ngươi thì tốt xấu gì cũng giết à? Có những người theo ta rất lâu rồi, giống một phần sinh mạng của ta vậy, giết họ khác nào xẻ thịt mình.”Hàn Lăng Sơn cười: “ Bệ hạ thật tham lam, cái gì cũng muốn, nhưng ở đời khó vẹn toàn.”“ Làm sao đây, nói thật giờ ta ghét tiên sinh ta lắm, nhìn thấy ông ta là khó chịu rồi, hay là hai chúng ta tối này đi đâm chết ông ấy đi.
“ Vân Chiêu hơi ngả người tới nói với Hàn Lăng Sơn:Hàn Lăng Sơn biết lời này nói chơi thôi, giết thì không khó, vấn đề là sáng mai Vân Chiêu sẽ hối hận: “ Thần lạ một chuyện, hành vi Từ tiên sinh tuy không hợp ý bệ hạ thì hẳn là muốn có lợi cho quốc gia, cũng đâu phải là theo đuổi cái gì không hay, vì sao bệ hạ tức giận như thế?”“ Vì họ đang đi vào con đường cũ mà ta muốn xóa bỏ.”“ Đường nào ạ?”“ Phong kiến.”“ Ài, đám người Từ tiên sinh đều là bậc chí sĩ bác học, sao không nhận ra tệ nạn của phong kiến, bệ hạ có quá lo không, tân thế giới của chúng ta tới giờ đã là đã không thể nghịch chuyển, bệ hạ đã lập ra đại hội nhân dân, trao quyền về nhân dân, ai lại muốn quay lại thời kỳ thiên tử thống trị vạn vật, bậc chí sĩ bọn họ hàng nghìn năm qua không phải luôn muốn hạn chế hoàng quyền vô thượng à?”Vân Chiêu lúc lắc ngón trỏ: “ Phong kiến có rất nhiều hình thái tồn tại, không chỉ thể hiện ở quyền lực thiên tử, còn ở thói quen chính chí sĩ bọn họ, thứ bọn họ nhắm vào là hoàng quyền phong kiến.
Nói cách khác họ cho rằng sự tồn tại của ta là điểm không hợp lý nhất của chúng ta, đó là tư duy phong kiến của họ, họ chưa nhìn ra được thế giới mới.”Hàn Lăng Sơn cau mày: “ Họ muốn lật đổ bệ hạ sao? Không thể nào, không ai có thể lật đổ bệ hạ, không ai hết, Từ tiên sinh sao có thể ngốc như vậy.”Vân Chiêu uống một ngụm rượu: “ Ha ha ha, thế nên ta nói ngươi chưa hiểu, nếu như ta đột nhiên ngu ngu ngốc ngốc, đám Từ tiên sinh sẽ lấy cả tính mạng bảo vệ ta, thậm trí dùng thủ đoạn hung tàn nhất để bảo vệ quyền uy cho ta.
Nói cách khác, đầu ta trống rỗng lại sẽ thành quân vương quyền uy nhất thiên hạ, khi ấy dù ta có truyền ra mệnh lệnh hoang đường đến đâu, họ vẫn chấp hành chính xác.”Hàn Lăng Sơn gật gù: “ Nếu là thần thì thần cũng làm thế, thế thì sao ạ?”Vân Chiêu chép miệng: “ Ngươi xem, phiền toái ở chỗ đó, nếu ta yếu ớt, quyền uy của ta sẽ lớn lên, nếu ta cường đại, bọn họ sẽ liều mạng làm suy yếu quyền uy của ta.
Đây chính là mâu thuẫn.”“ Nói cách khác, họ nhắm vào hoàng quyền, đâu phải bệ hạ.”“ Sai, họ nhắm thẳng vào ta, họ không tin ta sẽ luôn trí tuệ, nên chỉ cần ta có hành vi gì vượt ngoài khuôn khổ của họ, họ sẽ dùng mọi cách để ngăn cản.”Nói tới đây thì Hàn Lăng Sơn lờ mờ hiểu ra rồi, giống như trước kia Vân Chiêu làm ấm trà lớn để chơi, ai ai cũng phản đối y hạn chế y.Cuối cùng cái ấm trà lớn đó lại thành trọng khí quốc gia, khiến quyền uy của Vân Chiêu lên cao chưa từng có.Nhưng hiển nhiên đám Từ tiên sinh không tin Vân Chiêu có thể mãi mãi sáng suốt như vậy, y rất có thể sẽ biến thành hoàng đế thợ mộc như Chu Minh.Biểu hiện của Vân Chiêu trong mắt họ là quyền lực quá độ, bắt đầu theo đuổi những thứ hoang đường theo sở thích cá nhân, đó là quyền lực mất kiểm soát.Vì thế bọn họ lấy tiêu chuẩn của thánh quân ra giới hạn hành vi của Vân