Trường Sa tri phủ Dương Hùng dâng thư hi vọng triều đình quan tâm tới những nữ tử mất trượng phu, cấp cho họ chính sách để ồn định cuộc sống, ở chỗ hắn, đã có những tông tộc đem quả phụ không có địa vị bán đi như hàng hóa rồi.
Mặc dù hắn nghiêm trị những kẻ mua bán người, nhưng những nữ tử kia không giữ được tài sản đất đai của mình nữa đám thân tộc mỗi người chiếm đoạt một ít không cách nào phục hồi nữa.
Rất nhiều nữ tử không nhà đề về cầu xin quan phủ cho họ mảnh đất khép kín, bảo vệ an toàn cho họ, họ thà cả đời không gả, sống cùng tỷ muội khác có cùng hoàn cảnh.
Những nữ tử đáng thương đó tụ tập lại với nhau, tới tối ai nấy cầm chày gỗ, gậy gỗ ngủ, sợ có kẻ ác tới cưỡng đoạt.
Vậy mà vẫn có thảm án đau lòng xảy ra.
Ngoài thành Trường Sa có rất nhiều bảo lũy bị bỏ hoang, Dương Hùng phân chia cho các nàng, còn cấp cho lương thực, vật tư, gia súc, cho họ canh tác quanh bảo lũy tự kiếm sống.
Năm nay Dương Hùng thị sát những bảo lũy đổ nát đó kinh ngạc phát hiện chúng cao lớn, hùng vĩ hơn xưa nhiều, thậm chí còn có phụ nhân cầm đao thương trên tường thành canh giác.
Dương Hùng nhiều phen đảm bảo mình là quan phủ, không phải kẻ xấu mới được một mình đi vào bảo lũy trong ánh mắt đề phòng của những phụ nhân đó.
Tình hình bên trong bảo lũy tốt hơn so với dự liệu của Dương Hùng nhiều, nhà cửa ngăn nắp, đến cả mặt đường cũng được quét sạch sẽ, nhiều chỗ trồng hoa cỏ, rất có sức sống.
Con người thì ai ai cũng mạnh mẽ tinh thần.
Bọn họ nói không cần nam nhân cũng sống được, thậm chí còn sống thoải mái vui vẻ hơn, nếu trong tay quan phủ có phụ nhân không nhà để về thì cứ đưa tới, nếu có trẻ con càng tốt, nhưng chỉ nhận nữ không nhận nam.
Mọi thứ đều rất tốt, nhìn thì là vậy.
Thế nhưng Dương Hùng vẫn thấy chua sót cho họ nên dâng tấu đúng sự thật báo lên, Trương Quốc Trụ xem xong chuyển cho Vân Chiêu, Vân Chiêu xem xong chuyển cho Tiền Đa Đa.
Thế là Tiền Đa Đa tức giận gọi ngay đám nanh vuốt của mình đi Trường Sa.
Theo như lời nàng trước khi đi thì nàng sẽ gán cho nơi đó hai chữ hoàng gia, không biết là thành hoàng gia gì nữa.
Vân Chiêu cảnh báo nàng, nữ tử cô quả bị vứt bỏ là vấn đề mang tính toàn quốc, không phải là chỉ một hai nơi, thế nên đừng nóng đầu hành sự, cần có biện pháp thích hợp để có thể dùng ở nơi khác.
Tiền Đa Đa chỉ nói :" Lão nương nhiều tiền tới tiêu không hết đây.
"Chính vì bị sự kiện đó k1ch thích cho nên Vân Chiêu mới phán vụ án Trương Nhị Cẩu và Lưu Tam Nương như thế.
Nhân khẩu Đại Minh suy giảm quá nhiều rồi, cho nên mỗi sinh mạng đều phải chân trọng.
Thời Đường khai quốc cũng gặp phải tình cảnh giống Vân Chiêu đang đối diện hiện nay, họ sử dụng chính sách quan phối, tức là nam nữ tới tuổi chưa có gia đình sẽ do quan phủ chỉ định hôn sự.
Vân Chiêu không định dùng cách này, cho dù đám người Trương Quốc Trụ nhiều lần khuyên gián với y đây là biện pháp tốt, Vân Chiêu vẫn phủ quyết.
Y cố chấp cho rằng, không cần biết tốt xấu, dù là nam hay nữ đều nên tự chọn con đường mình phải đi.
Người của huyện Hội Ninh di cư tới Bạch Ngân Hán được quan viên đương địa hấp thu sạch sẽ, còn huyện lệnh Trương Sở Vũ thì bị giám sát ti áp giải về Ngọc Sơn, đợi pháp đi ra phán quyết cuối cùng.
Tương ứng, chuyện này gây ra tranh cãi lớn ở Ngọc Sơn, công tội của người này lên đánh giá ra sao, cho tới giờ tướng quốc phủ, giám sát bộ, pháp bộ còn chưa có câu trả lời rõ ràng.
Vì chuyện này mà Vân Trường Phong toại nguyện lấy được quyền dệt lông cừu từ tay Phùng Anh, như thế ở Bạch Ngân Hán sẽ xuất hiện một xưởng dệt lớn.
Không chỉ thế, sau này Bạch Ngân Hán sẽ có tiếng nói quyết định với nghề chăn thả ở tây bắc.
Vân Chiêu có chút phiền muộn, Bạch Ngân Hán không phải là nơi tốt để xây dựng xưởng dệt, thế nhưng y không có lựa chọn.
Bất kể là Dương Hùng ở Trường Sa để những nữ tử kia tự chủ, hay là Trương Sở Vũ di dân không có lệnh, đều không phải chuyện tốt với y.
Vì hai chuyện này nằm ngoài dự liệu của Vân Chiêu, hoàng đế ghét chuyện bất ngờ, bất ngờ nghĩa là chuyện vượt khỏi tầm tay.
Hoàng đế phải