Dù sao Triều Tiên tiến cống cho Đại Minh hơn 200 năm, tới khi Hoàng Thai Cát dẫn 10 vạn quân vượt sông Áp Lục tấn công vào năm Sùng Trinh thứ 9, quân đội Triều Tiên không kháng cự được, đành trốn vào Nam Hán Sơn tiếp tục kháng chiến.
Đáng tiếc Hoàng Thai Cát dùng binh như thần, bất kể Triều Tiên kháng cự thế nào đều không phải đối thủ, cuối cùng người toàn thành theo quốc vương đầu hàng.
Hoàng Thai Cát lệnh Triều Tiên cắt đứt quan hệ với Đại Minh, quốc vương không thể không nghe, chỉ là mỗi lần sinh nhật Sùng Trinh đều thông qua thương cổ tặng quà.
Tới năm Sùng Trinh thứ 16 khi Đại Minh sắp sụp đổ, quốc vương Triều Tiên vẫn cứ đưa lễ vật tới.
Chuyện đó làm người ta cảm động.
Vân Chiêu nghĩ hồi lâu quyết định cho phép Oa quốc Mạc phủ đại tướng quân Đức Xuyên Gia Quang tới Triều Tiên, giúp đỡ vương thất Triều Tiên đang nguy ngập, đợi đại quân Triều Tiên bình định thiên hạ, nhất định khôi phục đất cũ Triều Tiên.
Hay bốn nhi tử của quốc vương Lý Tông đã vào thư viện Ngọc Sơn học, chỉ hi vọng họ có ngày thành tài, trở về Triều Tiên, chấn chỉnh sơn hà.
Đức Xuyên Gia Quang rất hài lòng với lá thư của Vân Chiêu, cũng đồng ý tiến vào Triều Tiên, chỉ là yêu cầu phía Triều Tiên phải giải trừ quân bị rồi vượt biển, tới Triều Tiên tranh hùng với Kiến Châu.
Triều tiên quốc vương liên tục dâng tấu cho Vân Chiêu, lần nào cũng rất khẩn thiết, lần này không ngờ dùng máu.
Tuy không biết dùng máu ai viết thành, Vân Chiêu vẫn phái tin là máu quốc vương, nếu không là vũ nhục người ta rồi.
Vì thế Vân Chiêu đành hạ chỉ cho Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn, lệnh hắn không được làm tổn hại tới hoàng thất Triều Tiên.
Ý chỉ này có hai bản, một sai người đưa cho Đa Nhĩ Cổn, một bản được sứ giả Triều Tiên khẩn cầu đưa cho quốc vương họ, xem ra hoàng thất Triều Tiên thực sự sống không dễ dàng.
Vân Chiêu mặc đại lễ phục, như tượng đất ngồi trên đài cao, nhìn thần tử của mình xếp hàng chúc mừng.
Đại lễ phục của Trương Quốc Trụ vô cùng phức tạp, Vân Chiêu không khó nhìn ra, cái tên nhà quê đó mặc lễ phục vào phải vất vả lắm mới có thể cầm triều vật đi theo đường thẳng.
Nhưng hắn đi chẳng thẳng, hai lần suýt rơi xuống đài cao, Vân Chiêu thầm cười đểu, đáng đời lắm.
Chu Tồn Cực cũng một bộ áo thùng thình, mép áo quét đất, ống tay áo cũng quét đất, nhưng hắn hành động cực kỳ dễ dàng, miệng không ngừng phát ra chỉ lệnh, mỗi tiếng như từ phổi phát ra.
Trương Quốc Trụ rốt cuộc cũng đặt được tấu mừng lên cái khay son, khom người thi lễ.
“ Ái khanh là quốc tướng Đại Minh, có chức trách giám sát bách quan, không bằng đứng đây giám sát nghi lễ.
” Vân Chiêu uy nghi nói:Trương Quốc Trụ vốn định đi, nghe hoàng đế nói vậy khom người lần nữa: “ Vi thần tuân chỉ.
”Tiếp đó là Hàn Lăng Sơn bước chân rất nhanh đi lên, hắn có vẻ không gặp trở ngại gì với đại lễ phục, thoáng cái đã hoàn thành toàn bộ lễ nghi, không ai soi mói được.
Vân Chiêu cũng giữ hắn lại ở bên, giống Chu Tồn Cực, Trương Quốc Trụ, bên chân họ là bể kính chứa đầy nước, chỉ cần cúi xuống là nhìn thấy bộ dạng buồn cười của mình.
Ba người liền hiểu ra trò ác của Vân Chiêu, họ không để ý, lễ nghi triều nghị này bọn họ đã bàn bạc rất lâu, chủ yếu tham khảo nghi lễ các triều đặt ra.
Có lẽ Vân Chiêu thấy buồn cười, song có ai ở đây không thấy đây là cảnh vô cùng trang nghiêm.
Khi Tiền Thiểu Thiểu, Vân Dương, Chu Quốc Bình đều bị giữ lại trên đài cao, có đám ngu vây quanh, Vân Chiêu mới thấy mình mặc long bào ngồi đó không quá ngu xuẩn nữa.
Sau nghi thức dài lê thế, Vân Chiêu ngồi tới khát khô cổ.
Vì thời khắc này từ đêm hôm qua không được ăn, không được uống, để kiên trì hết đại lễ nghi kéo dài 5 canh giờ.
Khi Vân Chiêu cảm tạ hiền nhân cuối cùng lên chúc mừng, Chu Tồn Cực la hét cả ngày vận khí đan tiền hô vang: “ Lễ thành.
”Vân Chiêu đứng dậy dẫn đoàn người về Cung Nhân dân.
Vừa mới rời khỏi tầm mắt mọi người, Vân Chiêu tháo ngay mũ miện trên đầu ném cho Trương Quốc Trụ, vừa đi vừa cởi tung bộ y phục phức tạp, vừa cởi vừa ném.
Tới khi chỉ còn áo trong với đôi hài, Vân Chiêu như sống lại thở ra một hơi dài: “ Thật thoải mái.
”Trương Quốc Trụ cẩn thận giao từng phần long bào cho thị tòng, cử động cánh tay tê dại: “ Bệ hạ, chuyện này tuy rườm rà phức tạp, nhưng cần làm, nếu không có đại lễ, bách tính sao hiểu