Ai ai cũng sợ Hàn Lăng Sơn tàn nhẫn máu tanh nói một là một hai là hai, nhưng ít người biết lệnh giết người ở giám sát bộ đều do một mình Tiền Thiểu Thiểu ký.Hoàng định Lam Điền không sạch sẽ như nhiều người nghĩ, cũng không phải toàn là quan viên mưu lợi cho bách tính.Người ta có ấn tượng như thế vì so với Chu Minh thì đích thực họ thanh liêm trong sạch hơn quá nhiều, nhiệt huyết bọn họ vẫn chưa nguội lạnh.Tham quan ô lại ở Lam Điền đều bị xử lý một cách lặng lẽ, nhanh chóng, dù gây phong ba chỉ ở trong phạm vi nhỏ.Còn với quan viên Chu Minh trước kia chỉ cần có chút việc xấu bị lộ ra là sẽ chiêu cáo thiêu hạ, hiệu triệu quan viên toàn quốc trông đó làm gương, không đi vào vết xe đổ.Hiển nhiên đây là chuyện không công bằng nhưng cần thiết, có đối chiếu rõ ràng như vậy nên tạo thành ấn tượng với bách tính, quan lại Lam Điền là người tốt.Không chỉ quan lại, Vân Chiêu còn bỏ công sức lớn tạo dựng hình tượng quân đội.Cơ bản quân đội Lam Điền chỉ hành động khi có quân vụ, đều làm việc có lợi cho bách tính, viện cô quả Quan Trung do quân đội chăm sóc.Điều này khiến quân đội có danh nhân hiếu, thêm vào mỗi lần thiên tai, đều do quân đội đi đầu cứu giúp bách tính, mười mấy năm kiên trì nỗ lực không nghỉ, tạo nên dân tiếng đáng tin hơn vàng.Địa vị luôn đề cao địa vị quân nhân, thế nên quân nhân đều có kiêu ngạo với thân phận của mình.Đó là điều hết sức quan trọng.Nếu như trước kia làm lính là bất đắc dĩ, chỉ để kiếm miếng ăn, mong lập công đổi đời, không cùng đường ít ai muốn chủ động nhập quân.Giờ ở trong quân ai cũng cho rằng mình là người bảo vệ an toàn cho bách tính, khai thác cương vực cho quốc gia, nghiêm khắc ngăn cách hành vi của mình với bách tính, tạo thành hành vi đầy tính kỷ luật.Cho dù ra ngoài, bọn họ cũng dựa theo chế độ hai người một bài, ba người một nhóm hành động.Vân Chiêu, Vân Dương, Tiền Thiểu Thiểu vừa mới ngồi xuống quán rượu nhỏ thì nhìn thấy sáu người đeo ba lô, vác điểu súng, cắt tóc ngắn xếp thành hàng đi qua cửa sổ.| Bọn họ vừa ở hậu sơn Ngọc Sơn về, chắc là do thư viện mời họ tới đuổi dã thú, giờ học sinh thư viện đông, phạm vi hoạt động lớn, mà trên núi vẫn còn dã thú.
Nhất là những con gấu mèo lớn, chúng cực khỏe, mấy năm qua thư viện trồng mấy nghìn mẫu trúc, vốn phát triển đồ dùng trúc, không ngờ dụ thứ này tới.”“ May chúng không tùy tiện tấn công người, các tiên sinh cũng nhân từ không cho giết, chỉ cho làm ra ít tiếng động lớn đuổi chúng đi.
Kết quả không tốt, bọn chúng thấy con người không có ý giết mình, giờ không chịu đi nữa, biến cả rừng trúc thành nhà mình rồi.”Nghe Vân Dương kể chuyện, Vân Chiêu cười vui vẻ, hiện giờ gấu mèo không hề hiếm, ở trong Tần Lĩnh rất nhiều chỗ hoang vu không có người, gấu mèo mặc sức sinh sống, không cần chuyên môn bảo vệ.Cái thứ động vật này rất có duyên với con người, nói không chừng vài năm nữa giống như con lợn rừng cái Vân thị nuôi, già tới đi không nổi nữa, song có nhiều người cho ăn.Con lợn rừng đó có uyên nguyên rất sâu với Vân Chiêu, y sẵn sàng nuôi nó, nhìn nó sống tới khi chết già.Còn về bọn gấu mèo thì thôi đi, một khi dính vào muốn rứt bỏ khó lắm, cứ để binh sĩ đuổi chúng vào núi sâu cho rồi.Thấy Tiền Thiểu Thiểu nhìn những binh sĩ kia với ánh mắt hâm mộ, Vân Chiêu hỏi:” Ngươi không vừa ý với công việc bây giờ à?”Tiền Thiểu Thiểu cười khổ:” Lúc nhỏ thần muốn liều mạng trả lại ân tình của bệ hạ, sau đó cùng tỷ tỷ tới nơi nào đó sống lặng lẽ cho hết cuộc đời.
Về sau bệ hạ thành tỷ phu, thần cố gắng làm việc để bệ hạ đối xử với tỷ tỷ thần tốt cả đời.
Nhưng mà thần lại phát hiện, chẳng cần có thần, bệ hạ và tỷ tỷ thần cũng ân ái cả đời ...!Té ra từ nhỏ tới giờ thần nỗ lực không đúng cả ..,”Vân Dương ngạc nhiên:” Ta tưởng ngươi thích làm mấy chuyện đó.”“ Ai mà thích chứ.” Tiền Thiểu Thiểu thở dài, trước kia nghĩ mình làm chuyện xấu xa, dơ bẩn nhất, Vân Chiêu nể tình mình vất vả mà đối xử tốt với tỷ tỷ, giờ hay rồi, vì chuyện trước kia, giờ hắn muốn quang minh lỗi lạc cũng không được:” Ta muốn