Trương Gia Thành kéo cày đi từng bước trong ruộng, miệng thở hổn hển, huyết quản xanh như rễ cổ thụ chằng chịt quanh cổ, mồ hôi thuận theo làn da đen đúa nhỏ tong tong xuống đất.Sau lưng hắn là tiểu nữ tử chỉ chừng mười tuổi đang nỗ lực giữ cày, có thể nhìn ra nó phải dồn hết sức để đè lưỡi cày xuống, nó quà gày gò, quá nhỏ mà.Dù đã phải làm thay việc cho gia súc, đường cày vẫn rất nông.Chuyện này Trương Gia Thành cũng chẳng có gì không hài lòng, triều đình cho cha con họ mười hai mẫu đất, trong đó ba mẫu ruộng nước, sáu mẫu ruộng hạn, ba mẫu ruộng đồi.Ruộng nước dùng thuổng sắt xới từng chút một, thêm vài ngày nữa đợi rễ cỏ xới lên bị phơi nắng chết hết là có thể dùng trúc san bằng đất, sau đó gieo hạt giống.Ruộng hạn nhiều quá, không cách nào dùng thuổng xới đất, chỉ đành đi mượn cái cày, lấy sức người cày ruộng.Một người cày chín mẫu ruộng, đây là công việc giết người.Thế nhưng Trương Gia Thành lại không thấy mệt, nếu không thể trồng hết lương thực ở số ruộng này, hắn sống cũng không có ý nghĩa gì.Lâu, lâu lắm rồi nhà Trương Gia Thành không có ruộng, từ khi hắn biết nhớ, nhà hắn đều đi làm ruộng cho người ta, hắn là người thích trồng trọt, cha hắn, gia gia hắn, đều là nông phu giỏi ...!Nhưng nhà hắn không có ruộng.Bây giờ có ruộng rồi, Trương Gia Thành làm việc không thấy mệt.Từ lúc mặt trời lên tới nắng chói chang, Trương Gia Thành mới cày được nửa mấu ruộng, quay đầu nhìn mồ hôi làm tóc bết lên trán khuê nữ, hắn đau lòng lắm.“ Khuê nữ, nghỉ thôi.”“ Cha, con không mệt.” Khuê nữ rất hiểu chuyện, nhe răng cười thật tươi che giấu mệt mỏi:“ Làm việc nặng như thế sao không mệt được.“ Trương Gia Thành vất vả kéo cày sang một bên, cởi thừng hằn vai ra, cùng khuê nữ ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.Cơm nắm rau chẳng phải thứ ngon gì, nhưng là thức ăn duy nhất của hai cha con lúc này, tâm tình tốt nên ăn rất ngon lành.“ Cha sẽ trồng thật nhiều ngọc mễ, tới mùa thu luộc cho con ăn.” Triệu Gia Thành mơ tưởng tới vụ thu hoạch:Khuê nữ không nghe thấy cha nói gì, nó còn đang hâm mộ nhìn gia súc lớn đang cày đất ở ruộng bên.Có gia súc lớn thì tốt quá, luống cày vừa sâu vừa đều, không như ruộng nhà nó, lộn xộn chỗ cao chỗ thấp.Cảnh đó lọt vào mắt đại lý trưởng Lương Anh, nàng chỉ thở dài rồi rời đi.Phủ nha quy định, ba khẩu mới là một nhà, mà nhà Trương Gia Thành chỉ có hai khẩu, phủ nha lại quy định, một nhà được mượn một con gia súc từ triều đình, thế nên nhà hắn không đủ tiêu chuẩn mượn gia súc.Kỳ thực nếu như Trương Gia Thành cưới một lão bà thì chuyện xong rồi, nhưng hắn nhất quyết không chịu.Kinh thành là nơi có nhiều nữ tử không nơi nương tựa nhất Đại Minh này, vì bọn họ đều bị đại quân của Lý Hồng Cơ chà đạp ...!Bọn họ rõ ràng là người bị hại, nhưng không một ai chịu tiếp nhận họ ...!Không ai cả.Vì cùng là nữ tử, Từ Ngũ Tưởng tất nhiên đem chuyện bố trí những nữ tử đó ra sao giao cho Lương Anh.Lương Anh vốn cho rằng đây là nhiệm vụ dễ dàng, dù sao nàng ở kinh thành đã lâu, biết nơi này trải qua kiếp nạn, người tan nhà vô số kể.Mọi người an ủi nhau, bảo vệ nhau, sau đó dìu dắt nhau sống tiếp là chuyện vô cùng mỹ hảo, Lương Anh nghĩ thế, người Tần bọn họ nghĩ thế, chuyện nuôi con người khác cũng không thành vấn đề, nhưng người kinh thành không nghĩ thế.Bọn họ giống Trương Gia Thành, thà tự mình kéo cày chứ không muốn chọn nữ tử thích hợp để thành lập gia thất, bọn họ từ chối rất dứt khoát, không có chừa lại chút khả năng thương lượng nào.Lương Anh đi tới từ đầu kia mảnh ruộng.Nông gia hán tử đó biết thân phận Lương Anh, khom lưng cười bồi chào hỏi.Lương Anh lấy nắm đất bóp nát trong tay, kiểm tra chất đất xong ném đi: “ Đất không tệ, tuy là ruộng hạn nhưng vẫn có thể trồng ngọc mễ được, nếu trong ruộng ngọc mễ trồng lẫn ít lạc, không kém ruộng nước đâu.”Trương Gia Thành cười chất phác: “ Không đủ lao lực, không làm được nhiều như thế.”“ Nhà ngươi có hai người rồi, sao không cưới