Một đội nhân mã dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua núi non trùng điệp, trên lưng họ đao lá cờ màu đỏ, cứ mỗi lần tới dịch trạm không nói không rằng nhảy xuống, cướp ngay con ngựa tốt nhất phóng đi, không ai ngăn cản.
Bọn họ chạy thẳng một đường tới Trấn Nam Quan, không bao lâu sau ba cột khói từ Trấn Nam Quan bốc lên, toàn bộ quân Lam Điền trú trong thành bước vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Lang yên nối nhau chạy thẳng về phía bắc.
Ngày hôm đó ba cột khói bốc lên ở thành Ngọc Sơn, chuông lớn thư viện cũng cùng lúc vang lên.
Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông thư viện, đoàn luyện ngay lập tức bỏ hết công việc đang làm, mặc giáp trụ, cầm trường đao, trường mâu, chạy tới chỗ lý trưởng.
Học tử thư viện cũng ào ào chạy khỏi học đường, thẳng tiến tới kho vũ khí, dựa theo biên chế từng lớp bắt đầu vũ trang lập đội ngũ.
Đại doanh Phượng Hoàng Sơn gõ kẻng vang vọng, tân quân đang thao luyện nhanh chóng thay đồng phục tác chiến mới dùng, ai nấy xếp hàng khoanh chân ngồi ở giáo trường, trường đao đặt lên đùi, lặng lẽ chờ triệu tập.
Ngay từ khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Vân Chiêu đã tới đại thư phòng, chỉ một tuần hương, đã có vô số người vũ trang vây kín đại thư phòng.
“ Ba cột lang yên, có đại tướng qua đời, lang yên từ Trấn Nam Quan, không phải là Vân Mãnh thì cũng là Hồng Thừa Trù.
” Hàn Lăng Sơn vào tới đại thư phòng thì đã làm rõ phần nào tin tức:“ Trấn Nam Quan từ sau khi diệt hết tàn dư của Thích gia quân thì không có chiến sự nữa, Thanh Long vẫn tọa trấn nơi đó, chỉ có Mãnh thúc đang truy quét tàn quân của Trương Bỉnh Trung, thế nên !.
Lần này e người chết là Mãnh thúc.
” Tiền Thiểu Thiểu tới sau cung cấp tin tức chi tiết hơn:Vân Chiêu mặt trầm như nước, gầm gừ:” Ai nói cho trẫm biết, quân ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, vì sao Mãnh thúc lại chết được? Nếu tám vạn Thiên Nam quân còn không thể đảm bảo an toàn cho chủ soái, vậy đội quân này không cần tồn tại nữa.
”Trương Quốc Trụ rời đám đông đi ra:” Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng cơ hội Vân Mãnh tướng quân bị kẻ địch thừa cơ không lớn, cho dù là Vân Mãnh có truy quét tặc binh chạy lấn sang địa bàn của Giao Chỉ thì phe thực quyền ở Giao Chỉ cũng không dám có hành động gì, vì chúng biết nếu làm hại Mãnh thúc, Giao Chỉ ắt bị lửa giận của bệ hạ thiêu cháy thành tro.
”“ Bởi thế thần cho rằng, khả năng là Mãnh thúc đã tới thọ rồi.
”Vân Chiêu giận dữ la hét:” Mãnh thúc lần trước dâng tấu còn nói, vẫn có thể lên ngựa giết địch, mỗi bữa đều không thiếu thịt, sao có chuyện nực cười như thế được?”Ai cũng biết hoàng đế đang cực lực áp chế lửa giận, nếu không có lời giải thích hợp lý, e là chuyện này sẽ khiến Thiên Nam Quân thành đối tượng đón giận lửa giận của hoàng đế.
Tiền Thiểu Thiểu rời hàng lần nữa nói: “ Khởi bẩm bệ hạ, mùa thu năm Sùng Trinh thứ mười ba, vết thương ở chân Mãnh thúc phát tác ở Vân Nam, đau đớn vô cùng, Quan Trung phái danh y tới chữa trị nửa năm mới đi lại được, nhưng từ đó hai chân đã không thể vận động mạnh.
”“ Tới năm Sùng Trinh thứ mười lăm, đốt xương chân Mãnh thúc sưng to, quân y phải dùng hết sức chữa trị, lại thêm năm tháng tu dưỡng mới có thể rời giường.
”“ Năm Sùng Trinh thứ 16, Mãnh thúc tự biết thương tật của mình quá nặng, không thể hoàn thành nhiệm vụ bình đình tây nam, dâng thư xin bệ hạ phái năng thần tới thay thế, hoàn thành đại nghiệp thiên thu của bệ hạ.
”“ Tới năm Sùng Trinh thứ 17, Mãnh thúc kỳ thực không thể đi lại được nữa, hành quân tác chiến đều cần phải có thân vệ mang đi.
”“ Tàn quân Trương Bình Trung lại cứ nơi rừng sâu, ma thiêng nước độc mà trốn, cho nên thần cho rằng quốc tướng nói đúng, tuổi thọ của Mãnh thúc đã tới rồi.
”Vân Chiêu ngồi ngây ra trên ghế:” Những chuyện đó vì sao không báo lên cho trẫm?”Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu: “ Mãnh thúc không cho.
”Vân Chiêu rất muốn rống vào mặt Tiền Thiểu Thiểu, cuối cùng chỉ có hai hàng nước mắt chảy ra, bảo Vân Mãnh rời khỏi đội quân do hắn một tay xây dựng lên về nhà nằm giường an dưỡng, hắn chết càng nhanh.
Vân Mãnh từ năm 7 tuổi đã rời đại trạch viện Vân thị vào ổ cường đạo làm một cường đạo khoái lạc, cho tận bây giờ hắn vẫn sống với thân phận cường đạo, chưa từng muốn thay đổi.
Cho dù là