Cả nồi canh hầm lớn đã hết, hai đứa bé còn nhỏ, lần đầu chịu khổ như thế, ăn rất nhiều, giờ toàn thân ấm áp, ôm nhau ngủ tít như lợn con rồi.
Tiền Đa Đa vừa thu dọn bắt đũa vừa hỏi nhỏ: “ Phu quân, chàng thấy Từ tiên sinh dạy con chúng ta không tốt sao?”Vân Chiêu gật đầu, sắc mặt hết sức âm trầm:” Ta vốn nghĩ tiên sinh chỉ dạy chúng học vấn, không ngờ tiên sinh dạy chúng thuật đế vương, người không nên học thuật đế vương nhất là bọn chúng.
”“ Tại sao? “ Tiền Đa Đa hoảng sợ, nếu không phải linh đường thì nàng hét lên rồi, trong lòng nàng có nỗi sợ mơ hồ, ngày nào đó trượng phu học thánh nhân truyền ngôi cho người khác, không phải con mình, điều đó nàng không chấp nhận:Vân Chiêu khẽ vỗ vai bảo nàng ngồi xuống, chuyện này phức tạp, muốn giải thích cho nàng hiểu không đơn giản, y chỉ dùng lời dễ hiểu nhất: “ Đế vương vốn không có hình thái cố định, phải thông qua quá trình trưởng thành, học lấy mưu lược, khí độ, kiến thức.
Giả sử học đế vương thuật mà thành đế vương tốt, sử sách đã chẳng có bao nhiêu đế vương chết thảm, chẳng có nhiều vương triều đổi thay rồi.
”“ Năm xưa Lý Thế Dân viết tác phẩm nổi tiếng ( Đế phạm), cho rằng con cháu dựa theo sách mình viết sẽ thành đế vương anh minh.
Kết cục hoàng triều Lý thị thế nào thì nàng thấy rồi.
”“ Mỗi đế vương có đặc điểm của bản thân, học không được, dạy ra không ra, chỉ có thể dựa vào tích lũy từng chút trong quá trình trưởng thành, dựa vào cảm ngộ đúc rút đạo lý nhân gian thành kiến thức của mình, như thế mới cai trị được thiên hạ.
”“ Nếu tiếp tục đem con giao cho Từ tiên sinh, không tới 200 năm nữa, Vân thị sẽ đối diện với tận thế như Chu Minh vừa rồi, ta tin đó không phải là điều tiên sinh muốn thấy đâu.
”Từ Nguyên Thọ không có ý xấu, thậm chí có thể nói ông ta một lòng một dạ nghĩ cho tương lai Vân thị, chính vì thế mới phiền, mới làm người ta bực mình.
Vân Chiêu thấy, người tàn nhẫn nhất thế gian này lại chính là người một lòng nghĩ cho mình.
Con người sinh ra không giống nhau, dù có là song sinh cũng không đúc từ một khuôn, cách làm của Từ tiên sinh thì thành tựu lớn nhất là biến một người với tư tưởng riêng thành người sống theo kỳ vọng của ông ta.
Vân Chiêu gọi đó là tẩy não.
Chuyện đó nhiều đế vương đã làm, Vân Chiêu cũng đang làm.
Chỉ khác là những đế vương kia tẩy não hậu nhân mình, còn Vân Chiêu tẩy não hậu nhân của người khác.
Khi đế vương định ra quy củ, nhất định là cực kỳ thiên hướng bản thân, quan phủ cũng thế.
Cho nên trong luật pháp Đại Minh có vô số điều lợi cho bản thân, rồi lại quan phủ thêm vào lợi ích của bản thân, vậy còn lại bao nhiêu cho bách tính.
Thế nên bách tính không có chút quyền lực nào cả, phải thông qua hối lộ kẻ cầm quyền đạt mục đích bản thân.
Cứ lâu dần mới khiến quan viên nhận của đút thành chuyện hiển nhiên, rồi từ bị động chuyển thành chủ động bóc lột bách tính, tự đặt mình ở tầng cấp khác, coi bóc lột là đường nhiên, làm việc đúng phận sự thành thi ân bách tính.
Lợi ích hai bên đối lập gay gắt, tiếp đó là sinh ra những người như Lý Hồng Cơ.
Bởi thế khi Vân Chiêu định ra quy củ, đầu tiên là những quy củ có lợi cho bách tính, sau đó mới là hoàng tộc và quan viên.
Dù là vậy, quyền lợi của bách tính vẫn không thể so với hoàng tộc và quan viên.
Ở cơ sở này Vân Chương, Vân Hiển sinh ra đã không cùng vạch xuất phát với người ta rồi, cho nên Vân Chiêu không để Từ Nguyên Thọ dạy con mình chạy nhanh hơn, thậm chí chưa gì đã đứng ở vạch đích nhìn người khác, coi mọi chuyện hiển nhiên.
Lòng tham con người là vô đáy, khi hai huynh đệ chúng ý thức được lợi thế của bản thân, lại được dạy lợi ích khi đứng ở vạch đích, chúng khả năng sẽ muốn nhanh tới đích hơn nữa, hoặc từ bỏ người gần đích hơn mình, hoặc uy hiếp tới mình.
Bởi thế chúng phải tới trấn Ninh Hạ, xuất phát cùng những đứa trẻ khác, như thế có lợi cho chúng.
Đêm càng khuya, trời càng lạnh, Vân Chiêu lấy áo ngự hàn Tiền Đa Đa mang cho mình đắp lên hai đứa bé, lại ném thêm vài khối than vào chậu, để lửa cháy mạnh hơn.
Cho dù Bùi Trọng, Chu Tồn Cực cùng đám quan viên Hồng Lư Tự run rẩy trong gió lạnh, nhưng không ai dám vào linh đường giúp