Ngọc Sơn lại bắt đầu đổ tuyết.Toàn bộ thành Ngọc Sơn liền biến thành thế giới màu trắng.Vì để tang, râu Vân Chiêu đã dài một tấc, trông tang thương hơn rất nhiều, cũng chững chạc uy nghiêm hơn.Tộc nhân Vân thị rất hài lòng với biểu hiện của tộc trưởng trong thời gian để tang, hoàng đế không vì thân phận của người thúc thúc đó mà có chút qua loa nào.
Bách tính thiên hạ cũng yên tâm, trong suy nghĩ đơn giản của họ, một người có hiếu nghĩa không thể quá tệ.Bất kể một năm có gian nan ra sao tì cuối cùng cũng qua đi.Năm mới bắt đầu, đồng bạc Trung Hoa với hình mặt bên của Vân Chiêu rốt cuộc cũng được phát hành, số lượng đồng bạc này phát hành không nhiều, chỉ là kỷ niệm tân hoàng đăng cơ.Vân Chiêu lật qua lật lại xem đồng tiền mới rất lâu, cuối cùng nói:” Sau này đừng dùng hình người trang trí tiền, các ngươi nên mau chóng làm ra huy hiệu đại biểu cho triều Tân Hoa chúng ta, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng cá nhân, coi trọng kiến thiết quốc gia.”Trương Quốc Trụ lắc đầu:” Không thống nhất được ạ, có quá nhiều ý tưởng, ai nấy chức cao quyền trọng, không tiện trách mắng, trong đó hoa văn rồng còn bị bệ hạ phủ quyết.”Vân Chiêu cười:” Thong thả thôi, thế nào cũng có ý kiến thống nhất.”Trương Quốc Trụ trầm mặc một lúc nói:” Bệ hạ, quyền lực của Tôn Quốc Tín quá độc lập.”“ Ừm, Tôn Quốc Tín đã ý thức được vẫn đề này, từng nhắc tới với trẫm, yêu cầu trẫm chú ý ước thúc thần quyền.
Có điều Hàn Lăng Sơn có vẻ có suy nghĩ khác, đêm xem hắn có thực hiện được không?”Tôn Quốc Tín đã lên đường tới Ô Tư Tàng.Phật Sống thảo nguyên tới cung Bố Đạt Lạp giảng kinh, đây là hoạt động chính trị vô cùng trọng đại.Hiện giờ Ô Tư Tàng rất loạn, chủ yếu là Tiền Tạng, Hậu Tạng, Mông Cổ, Tây Vực tới cả người Ni Bạc Nhĩ (Nepal) đều đưa lực lượng của mình tới đó.Vân Chiêu không cho phép điều này.Nhìn từ bản đồ, nếu Đại Minh không khống chế được Ô Tư Tàng, người Ô Tư Tàng mà có ý đồ bất thiện với Đại Minh, chúng có quá nhiều đường tiến vào trung tâm Đại Minh, trong khi ngược lại, Đại Minh chẳng mấy cách đối phó với họ.Triều Đường cường đại vì không ngừng tranh chấp với Ô Tư Tàng, tiêu hao quá nhiều quốc lực, không có lực lượng áp chế bốn phương, cuối cùng bị một tiết độ sứ làm quốc gia tan nát.Ghét nhất là địa hình Ô Tư Tàng quá cao, quân đội Đại Minh muốn tiến vào thì phải đánh từ dưới lên, mà đó còn chưa phải là điều phiền toái nhất.
Do độ cao lớn, dưỡng khí không đủ, điều này đối với quân đội Đại Minh quen sống ở vùng bình nguyên vô cùng bất lợi.Còn nữa, đó là hao phí không thể không nghĩ tới.Bất kể Liêu Đông, Đài Loan, Tây Vực, Ô Tư Tàng, nhưng nơi này đều không thể mất, sớm muộn cũng phải tiến hành chiến tranh, không thể chùn bước.Bố trí của Hàn Lăng Sơn ở Ô Tư Tàng được bắt đầu từ sáu năm trước, Vân Chiêu không biết Hàn Lăng Sơn đã làm tới mức nào, có điều theo lời Tiền Thiểu Thiểu thì là ...!Lão Hàn bỏ vốn lớn.Vân Chiêu rất kỳ vọng kế hoạch của Hàn Lăng Sơn ở Ô Tư Tàng có thể thành công.Khi Vân Chiêu đang chúc phúc cho Hàn Lăng Sơn thì đội ngũ của hắn đã có bước chuẩn bị cuối cùng ở Cam Túc, năm ngày nữa hắn sẽ vào Thành Hải.Giống mọi khi, tên này lại lén la lét lút mò tới chỗ người ta.Hàn Lăng Sơn giống con quạ đen đại biểu tai nạn, đôi cánh đen của hắn vỗ tới đâu, nơi đó có chiến tranh, bệnh dịch, thậm chí tử vong.Nghe nói hắn điều từ Cam Túc quân ti 1000 kỵ binh, rất nhiều trang bị của thư viện Ngọc Sơn, có cả những thứ chưa từng trang bị cho quân đội.Không biết lần này Hàn Lăng Sơn sẽ dùng thân phận gì xuất hiện trước mặt người Ô Tư Tàng.Vân Chiêu rất mong đợi.Mỗi lần xem tấu chương của Hàn Lăng Sơn là giống như xem cuốn tiểu thuyết mạo hiểm.Từ sau khi Vân Chiêu lên làm hoàng đế thì cơ bản là y không có tự do gì nữa, đế quốc của y đang phát triển với mức độ chưa từng có trong lịch sử, vậy mà y chỉ có thể ngồi ở thư phòng xem tấu chương, tán thưởng, cổ vũ người khác.Tuổi còn quá trẻ mà đã lên tới vị trí này đúng là bi