Xem ra Bùi Trọng cũng hiểu được yếu quyết đóng cửa đánh chó rồi, Vân Chiêu bất ngờ hỏi: “ Ngươi rất thông minh, cứ ở lại bên trẫm có hơi thiệt, có muốn ra ngoài mở mang kiến thức không?”Bùi Trọng thi lễ: “ Thần không nỡ rời bệ hạ.
”Vân Chiêu đưa chân đá hờ một phát: “ Nói mau lên, nếu không trẫm cho ngươi làm bình bút thái giám, tha hồ theo trẫm cả đời.
”“ Thần thấy tới Ninh Hạ phủ rất tốt ạ.
”“ Ồ nơi xa xôi gian khổ như thế, sao ngươi lại muốn tới?”Bùi Trọng không che giấu tham vọng:” Vi thần muốn rèn luyện ở nơi đó, tương lai giúp bệ hạ chăn dân một phương.
”Vân Chiêu gật gù: “Có trí khí, vậy thì trước khi đi chọn cho trẫm một thư ký thay thế đi.
”“ Vi thần cho rằng Trương Tú rất thích hợp.
”“ Ai? Trương Tú ! Có phải là cái tên mà gặp trẫm nói năng chẳng lưu loát không?”“ Vâng, chính là hắn ạ, nhưng kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác, huống hồ bệ hạ còn chưa gặp hắn mấy năm, Trương Tú đã rèn luyện rất tốt.
”“ Ngươi tiến cử thì tất nhiên là trẫm tin tưởng, nếu đã thể an bài cho hắn đi.
”Bùi Trọng cảm kích thi lễ, hắn không ngờ mình tiến cử một người vào vị trí quan trọng như vậy mà bệ hạ chẳng hề suy nghĩ chút nào đã đồng ý.
Đó là sự tin tưởng và khẳng định.
Mỗi một thư ký của bệ hạ rời chức đều tiến cử một thư ký tiếp theo, từ Từ Ngũ Tưởng tới Dương Hùng rồi Liễu Thành, sau đó là Bùi Trọng hắn, bệ hạ đều tín nhiệm.
Trước khi đi, Bùi Trọng muốn gặp Trương Tú nói chuyện, đừng để hỏng truyền thống tốt đẹp này.
Dưới tình huống thông thường, khi thư ký đã có tình toán của mình, Vân Chiêu sẽ lập tức đổi người khác.
Đó là chiêu mà y học từ lãnh đạo cũ, tới đây mới có điều kiện áp dụng.
Lãnh đạo cũ của y là người rất ngay thẳng, không chấp nhận được sai trái, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trong cuộc đời quan trường rất dài của ông đã thay không biết bao nhiêu thư ký, bọn họ đều được an bài tốt, nhiều năm sau khi lãnh đạo cũ của y đã nghỉ hưu, mọi người mới phát hiện, ảnh hưởng của ông vẫn còn kéo dài mãi.
Vì mỗi thư ký rời đi, ông đều dày công lo liệu chặng đường sau này, không khác gì lo cho con mình.
Cho nên dù lãnh đạo cũ nghỉ hưu rồi, cũng vẫn tôn trọng ông như người thầy cuộc đời mình.
Vân Chiêu là tên xui vẻo, y chính là thư ký cuối cùng của lãnh đạo cũ, khi lãnh đạo nghỉ hưu, biến thành ông già không tiền không thế, vẫn cứ an bài cho y một vị trí có tiền đồ quang vinh.
Con trai, con gái của lãnh đạo thì lại không được an bài đặc thù gì cả, họ là nhân viên không đáng chú ý ở cơ cấu chính phủ.
Thế rồi vài năm trôi qua, người con trai trở thành nhà đầu tư địa ốc lớn nhất bản địa, con gái thành doanh nhân bán lẻ có tiếng, Vân Chiêu mới nhận ra sự cao minh của lãnh đạo.
Chẳng cần giao dịch quyền tiền, chẳng có thủ đoạn phạm pháp gì, đơn giản vì người con trai luôn nhận được vụ làm ăn tốt, người con gái luôn có tin tức sớm.
Mỗi khi lễ tết, Vân Chiêu không quên tới nhà lãnh đạo hỏi thăm, lãnh đạo không bao giờ nhắc tới việc nhà, nhưng luôn thẳng thắn chỉ ra chỗ thiếu sót trong công tác của Vân Chiêu.
Dù lãnh đạo đã nghỉ hưu, vẫn luôn quan tâm tới quá trình trưởng thành của hậu bối.
Những lúc như thế con trai con gái ông đều có mặt, ân cần chuẩn bị trà nước, hết sức khiêm nhường.
Lãnh đạo quan chức không lớn lắm, nhưng mà tạo ra được cả giang sơn của mình.
Đó là cách làm phúc trạch trăm năm, đi xa hơn hẳn người ra sức o bế con mình.
Nhân tuyển thư ký của Vân Chiêu đều là nhân tài có hạng trong thư viện Ngọc Sơn.
Bọn họ không được chói mắt như những người có chữ "quốc" trong tên, nhưng bọn họ vào thư ký giám, thành người được Vân Chiêu coi trọng nhất, sĩ đồ bằng phẳng hơn xa người khác.
Thế nào là môn sinh thiên tử, bọn họ chính là thế.
Giống như Vân Chiêu dự đoán, chấp hành mệnh lệnh của y một cách kiên quyết nhất luôn là ba người Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng, Liễu Thành.
Bây giờ thêm vào Bùi Trọng.
Trương Tú nỗ lực đứng thẳng người trước mặt Vân Chiêu, mặt cứng đờ, hắn đã vượt qua được sự khảo nghiệm của Giám sát bộ, Thanh lại ti, Thư ký giám, cuối cùng đối diện với Vân Chiêu.
Bốn năm trước lần đầu gặp Vân Chiêu, ngoại trừ hoảng loạn tới nói không ra lời thì biểu hiện có thể gọi là hoàn