Trương Tùng mặt đỏ tía tai chạy đi rửa tay.Nước lạnh cóng, mười ngón tay cho vào không khác gì bị kim đâm, hắn vẫn rửa sạch sẽ tới khi tay trắng bệch ra mới mang khay thức ăn tới chỗ hỏa đầu binh.Bánh bao vẫn ngon như cũ.Chỉ là Trương Tùng nhìn đám quân sĩ dưới quyền ăn ngấu ăn nghiến, lửa giận vô cớ bốc lên, đá mỗi tên một cái, kiếm chỗ khô ráo sạch sẽ ngồi xuống ăn.Đám bị đá cười nịnh tiểu đội trưởng cúi đầu ăn tiếp.Trương Tùng thở hắt ra một hơi, cầm bánh bao ngoạm thật to.Ma Thiên Lĩnh phủ tuyết trắng xóa, bên phải là biển rộng sóng gầm, dưới trời bao la chỉ có hải âu không sợ lạnh bay qua bay lại, mây thấp âm u, xem ra lại sắp tuyết rơi.Tới chỗ hỏa đầu binh xin được bát canh nóng, Trương Tùng cẩn thận hỏi: “ Lão ca, nghe nói nhà huynh giàu lắm, sao lại tới trong quân kiếm vài đồng quân lương?”Hỏa đầu binh cầm tẩu bạc, chỗ cầm tay khảm ngà, thuốc lá cũng là loại không rẻ, làm lính mà hưởng thụ cấp đại gia: “ Vì lão tử ở ngoài chinh chiến, người trong nhà mới yên tâm làm ruộng, kinh doanh, con mẹ nó ai muốn lừa quân lương bệ hạ, không cần quân lương, lão tử vẫn sống rất có tư vị.”“ Lúc Lý Hồng Cơ tới, Chu hoàng đế rải tiền ra phố, chiêu mộ người dám đánh giặc, ta cũng muốn đi, trong nhà không cho, bà nương nói, ai làm hoàng đế chả thế, đánh làm cái gì, vài đồng bạc mà mất mạng không đáng.
“ Trương Tùng nói: “ Thiên hạ của hoàng đế, liên quan gì tới tiểu dân chúng ta, việc gì phải cố gắng như thế?”Hỏa đầu binh cười khẩy: “ Người ta bảo người kinh thành thông minh lắm, té ra là thông minh kiểu này.
Lão tử nghe đâu vốn Lý Hồng Cơ không vào được kinh thành đâu, nhưng mà đám người các ngươi mở cổng thành đón hắn vào, hình như còn mang rượu, mang thịt ra hiến, đứng trên tầng hai rải hoa nữa.
Không hiểu các ngươi nghĩ gì?”“ Lý Hồng Cơ mà vào Trường An, kể cả lúc bọn ta suy yếu nhất thì cũng chỉ có đao kiếm chiêu đãi thôi, ngươi có biết đám hiến rượu hiến thịt kết cục ra sao không? Đám mở cổng thành giờ thế nào không? Đúng là đám khôn vặt không đáng nói.”Trương Tùng cãi: “ Kinh thành 9 cổng, quan phủ mở ba, bọn họ không đánh Lý Hồng cơ, tiểu dân bọn ta đánh thế nào?”Hỏa đầu binh thong thả nhồi thêm thuốc lá, lấy que đóm châm lửa đốt, bập mấy hơi mới nói: “ Nếu thế các ngươi có gì phải oán hận? Cả cái kinh thành tên nào tên nấy lầm lầm lì lì, cứ như người Lam Điền ta nợ các ngươi 500 lượng ấy.
Mở cửa cho giặc vào chấp nhận đi, khinh nhất loại người như các ngươi.”Trương Tùng nghiến răng nói: “ Ai ngờ Lý Hồng Cơ là loại người ấy.”“ Ha ha ha, thế ta mới nói các ngươi toàn là đám thông minh vặt, tặc khấu là gì, là cướp bóc, các ngươi rước sói vào nhà rồi mơ tưởng nó không ăn thịt à? Nói cho ngươi biết, lão tử trước kia chính là cường đạo, đến giờ con mẹ nó vẫn còn thèm đốt phá giết người này, bệ hạ biết thế nên dù cải tạo bọn ta rồi nhưng mà vẫn không cho vào tân quân, dù có thì như ta chỉ có thể làm việc phụ trợ trong quân ...” Hỏa đầu quân có vẻ tiếc nuối quá khứ làm cường đạo lắm, nói vài câu khiến Trương Tùng ngớ người sau đó đứng dậy đi mất:Trên mặt đột nhiên xuất hiện mấy cái bè gỗ, trên bè gỗ ngồi kín người, bọn họ ra sức chèo bè ra biển, không bao lâu biến mất, chẳng biết bị sóng nuốt chửng, hay là chạy thoát rồi.Trương Tùng thấy cơ hội thoát được không cao, mười ngày trước trên mặt biển có mấy cái thuyền vỏ sắt tới, to khủng khiếp, còn mang tới cho trú quân ở Ma Thiên Lĩnh không ít vật tư.Hôm nay được ăn thịt lợn là do mấy cái thuyền đó mang tới.Đám tặc khấu muốn chạy thoát khỏi được e là không có cơ hội.Sáng ngày hôm sau khi Trương Tùng dẫn tiểu đội của mình vào trận địa thì thấy trong khu rừng đằng xa có mấy tên tặc khấu chui ra, phía trước là hai phụ nhân.Hắn ngáp dài một cái, theo thói quen chuẩn bị hỏa thương, chuẩn bị làm việc thì đột nhiên một đội kỵ binh từ trong rừng xuất hiện, vung đao chém chết từng tên tặc khấu một.Thấy kỵ binh sắp đuổi kịp hai phụ nhân kia, Trương Tùng nhảy hẳn ra khỏi chiến hào hét lớn gọi hai phụ nhân kia chạy về phía mình, dù biết bắn không tới vẫn bóp cò, đám bộ hạ thấy vậy cũng vội vàng nhảy lên nổ súng vang vọng núi rừng.Đám kỵ binh mặc áo choàng đen điều khiển ngựa vô cùng điêu luyện, bỏ qua hai phụ nhân, quay đầu ngựa trở về rừng.“ Là thiết kỵ Quan Ninh.
“ Trương Tùng nhìn theo mãi, bất giác lẩm bẩm:Đó là đội quân là niềm kiêu hãnh một thời của bách tính Đại Minh, đặc biệt ở kinh thành, đội quân đó cứu nguy không