Mọi chuyện diễn ra đúng như trông đợi, Hàn Lăng Sơn nhìn đám đông tách ra hai bên để Tôn Quốc Tín rời đài cao đi về phía mình, cười híp mắt nói: “ Lam bảo thạch nhờ ngươi nộp lên quốc khố nhé, sau này rảnh rỗi thì tới kho báu của bệ hạ ấy, nơi đó có nhiều thứ trí tuệ đang đợi ngươi.”Tôn Quốc Tín không để ý mấy lời mỉa mai đó, nụ cười tựa như gió thoảng mây bay, cười không phải cười: “ Ngươi biến thành chủ nô lớn nhất Lạp Tát rồi, giờ tiếp theo làm gì đây?”“ Ta có một nghìn hổ lang làm mũi nhọn, ngươi có một vạn nô lệ làm trường kiếm, khống chế Lạp Tát, giết sạch quan viên, quý tộc nơi này.”“ Giết chóc quá nhiều sẽ khiến ngươi thành kẻ thù của số đông đấy.”Hàn Lăng Sơn cười lạnh: “ Cái thế giới rách nát này, nếu ngươi không đập nát nhó xây dựng lại thì làm sao lòng người thực sự hướng về Lam Điền được.”Tôn Quốc Tín buông tiếng thở dài hiếm hoi, thần thánh rốt cuộc không thể tách rời thế tục, nói cho cùng không có niềm tin của tín chúng thì thần thánh cũng chẳng có thần thông gì: “Cẩn thận đấy.”Nói rồi phiêu diêu rời đi trong gió tuyết, chỉ để lại đám nô lệ đã đứng lên nhảy nhót reo hò cùng với Hàn Lăng Sơn đang cười như ma vương.Nô lệ tiếp tục làm việc, dùng dùi đục mặt đất, lần này một nhát búa đập xuống đồng đều như một, tiếng hát không còn ai oán buồn thương mà cao vút tận chân trời.Đến tối ăn cơm, nô lệ phát hiện miếng bơ đặt trong chậu gỗ cực lớn.Đó là đãi ngộ của con người.Mà con người thì lòng tham vô tận.“ Ta muốn uống chút sữa trâu.”“ Ta cũng thèm thịt khô quá, lần trước ở nhà Khang Trạch, ta nhìn thấy rất nhiều thịt khô.”“ Ta muốn uống trà bơ.”“ Nhà Khang Trạch cái gì cũng có, nhiều lắm, thị nữ của bọn chúng uống thừa còn đổ đi cơ mà.”“ Ai biết nhà Khang Trạch ở đâu không?”Một nô lệ đứng dậy, chỉ một tòa thành bảo rất lớn ở dưới núi: “ Ở kia kìa, nhưng mà nhà hắn nuôi nhiều võ sĩ lắm, không vào được đâu.”“ Nhiều bằng chúng ta không?”“ Đúng đúng, chúng ta sợ gì đám võ sĩ chỉ biết ăn với chơi đó, bọn đó hèn nhát lắm.”“ Tối nay chúng ta đi.”“ Này này, ăn ít thôi, để bụng tối tới nhà Gia Khang ăn thịt khô.”Người nghèo giàu lên đột ngột không phải là quá trình thoát nghèo nên có, nói một câu mà rất nhiều người không thích nghe, tài phú tích lũy phải là quá trình song hành với tu dưỡng của một người mới tốt.Nếu không đây là một thứ nguy hiểm cho cả người sở hữu tài phú lẫn người xung quanh, nhất là ở cái thế giới còn chưa hình thành nhận thức pháp luật thế này.Tương tự, giải phóng nô lệ cũng nên có một quá trình, nếu không thì chẳng khác nào đột ngột tháo xích cho một con thú dữ tràn ngập thù hận.Đối với người Ô Tư Tàng mà nói, được tháo còng chân còng tay, là được tự do, có miếng bánh ăn là có cuộc sống tốt lành.Đến khi được Phật Sống Mạc Nhĩ Căn cởi bỏ luôn cả trói buộc trong lòng, bọn họ coi mình là loại người sánh ngang với quan viên, địa chủ rồi.Những người chưa bao giờ có được sự tôn trọng, đột nhiên nắm trong tay quyền lực, sẽ lớn gan suy đoán thứ mình có thể làm với quyền lực này.Quan viên có thể tùy ý chặt chân tay móc mắt cắt tai họ, tùy ý lăng nhục nữ nô, có thể làm bất kỳ những gì mình muốn.Không có giai cấp bình dân, bọn họ không coi mình là bình dân, vậy nên họ tất nhiên họ coi mình cũng thuộc tầng lớp quan viên rồi, cũng có thể làm hành động tương tự.Ở Ô Tư Tàng, tiêu chí quan trọng nữa cửa người tự do là có thanh đao.Chuyện này rất dễ dàng, Hàn Lăng Sơn vì chúc mừng những nô lệ mới có được tự do này bằng cách tặng đao cho họ.Người Ô Tư Tàng rất thích những thanh đao này.Khi trời tối, Hàn Lăng Sơn xách một vò rượu đứng trên một tảng đá, nhìn người Ô Tư Tàng kết thành từng nhóm đàng hoàng rời doanh trại, không lén lút trốn đi như trước.Vì cảnh tượng này, hắn nâng vò rượu uống một ngụm.Khi bảo lũy nhà địa chủ Khang Trạch ở dưới chân núi bắt đầu huyên náo, hắn uống ngụm nữa, khi ánh lửa bốc lên, hắn lại nâng vò rượu, rồi tiếng chém giết vang