Giáng Vân lâu, huyện Ngu Sơn.
Liễu Như Thị từ sáng sớm đã dậy, trước tiên là qua chỗ nhũ nương xem khuê nữ Đông Qua Nhi, sau đó xuống bếp tự mình nấu một nồi cháo, trộn ít rau với tương, đêm về phòng.
Tiền Khiêm Ích đã dậy ngồi bên cửa sổ chải tóc, hỏi: “ Đông Qua Nhi có khỏe không?”Liễu Như Thị cười: “ Nên để Đông Qua Nhi tới thỉnh an lão gia mới đúng.
”Tiền Khiêm Ích lắc đầu: “ Sai rồi, đây là cái năm tháng điên đảo, chuông vàng thì bỏ nồi đất lại kêu, âm dương bất phân, bốn mùa bất định, đám tặc khấu ngồi trên miếu đường, bậc tài học lẫn lộn trong đám phu phen tẩu tốt.
Ai ai lấy được được làm vinh, lấy mất làm nhục, không biết mất càng thêm lay động lòng người hơn được.
”“ Vậy vì sao thiếp thân thấy nụ cười xuất hiện nhiều trên gương mặt phu phen tẩu tốt.
”“ Đó là do được Vân Chiêu thi hành chính sách, giúp bách tính được lợi nhiều, tất nhiên cười nhiều hơn, nhưng y không biết bản chất con người là lòng tham không đáy.
Khi ích lợi nhỏ không thỏa mãn lòng người nữa, họ sẽ đòi hỏi nhiều hơn, nghe nanh múa vuốt với thế giới.
”Liễu Như Thị tới giúp Tiền Khiêm Kích chải tóc: “ Liệu có phải vì bách tính mất đi quá nhiều, nay có được là bồi thường không?”“ Liễu nho sĩ cũng đi tin thứ tuyên truyền của hoàng đình Lam Điền à?”“ Thời Chu Minh bách tính quá khổ.
”Tiền Khiêm Ích nghiêm mặt: “ Tôn ti trật tự mới là hàng đầu, tư dục là thứ cần kiềm chế.
”Liễu Như Thị không tranh luận tới cùng chuyện này, lấy trâm ngọc gài lên tóc ông ta:” Vậy lão gia có định vào Quan Trung dạy Nhị hoàng tử không?”Tiền Khiêm Ích như bị đánh trúng chỗ hiểm, lắc gật đều khó, cuối cùng là thở dài:” Thể diện khó coi lắm.
”“ Nhưng mà lão gia vẫn muốn đi phải không?”“ Ngu Sơn mùa xuân ẩm thấp, tới Quan Trung một chuyến cũng tốt.
”Ngày hôm sau Tiền Khiêm Ích dẫn Liễu Như Thị, Đông Qua Nhi tới Lam Điền.
Nhật báo Lam Điền tỏ ra vô cùng quan tâm tới chuyện hoàng hậu Tiền Đa Đa tìm tiên sinh cho hoàng tử, không chỉ đăng tin còn lớn gan bình luận nhân tuyển thích hợp.
Tức thì chuyện này trở thành đề tài bàn tán xôn xao ở Quan Trung, chuyện Nhị hoàng tử trốn trường bỏ về chưa kịp gây ảnh hưởng xấu nào thì mọi người đã bị đề tài mới này thu hút.
Mặc dù Lam Điền có cái nhìn không tốt về Tiền Khiêm Ích, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, ông ta có khả năng thành tiên sinh đứng đầu của hoàng tử.
Tuy chuyện này bên ngoài danh nghĩa là Tiền Đa Đa làm, nhưng với các tiên sinh thư viện như Từ Nguyên Thọ, Trương Hiền Lượng đều biết ai mới là chủ mưu, tỏ thái độ rất bất mãn, muốn Vân Chiêu giao Vân Hiển cho họ giáo dục, Vân Chiêu kiên quyết không đồng ý.
Vì thế Trương Hiền Lượng lại quay về Ninh Hạ, muốn tự mình dạy Vân Chương.
Đến tháng 5, Hàn Lăng Sơn từ Ô Tư Tàng trở về.
Lúc này hắn cẳng khác gì người Ô Tư Tàng, đen đúa, tráng kiện, thô lỗ.
Theo như hắn nói, hỗn loạn trên cao nguyên cần duy trì một thời gian nữa, lúc này bách tính Ô Tư Tàng đang tự phát tiến hành cải cách ruộng đất một cách oanh liệt.
Do có Phật Sống Mạc Nhĩ Căn chủ trì công tác, nên hiệu quả rất tốt, mỗi nông nô đều có đất đai của mình.
Mạc Nhĩ Căn còn truyền đạt ý chỉ của Vân Chiêu, từ nay trên cao nguyên Ô Tư Tàng sẽ không có nô lệ nữa, ai cũng là người tự do, có đất đai bò dê của mình.
Thế là như lửa cháy đồng hoang, đầu tiên là Lạp Táp, sau đó lan bốn phương tám hướng, nô lệ tham gia nghĩa quân ngày càng nhiều, tiến trình cải cách ngày càng nhanh.
Bọn họ không nhận ra rằng, cứ nô lệ nào có uy vọng bắt đầu vượt lên cao, xu hướng thành nhân vật thủ lĩnh đều chết trong chiến đấu.
Đó là mức độ khống chế mà Vân Chiêu yêu cầu.
“ Thần chuẩn bị kiến lập một quân đoàn chừng 2 vạn người ở Ô Tư Tàng, bọn họ sẽ là những người bảo vệ Ô Tư Tàng mạnh mẽ nhất, bất kể là kẻ địch tới từ Ni Bạc hay Tây Vực đều không phải đối thủ của họ.
”“ Thần nhận thấy xung quanh cao Nguyên Ô Tư Tàng lại những mảnh đất cá thóc nguồn nước phong phú.
Nếu chúng ta chiếm lĩnh cao nguyên Ô Tư Tàng, vậy thì không thể lãng phí ưu thế từ cao nhìn xuống của nó.
”“ Mà người xung quanh Ô Tư Tàng có vẻ chẳng thông minh gì, thần cho rằng chúng ta có trách nhiệm nói cho họ biết, thế nào là cuộc sống văn minh.
”Nghe Hàn Lăng Sơn báo cáo xong, Vân Chiêu nói:” Vậy đợi họp rồi quyết định.
”Vân Chiêu nói vậy là cơ bản y đã đồng ý rồi, chỉ là thao tác cụ thể cần thảo luận thêm.
Hành động của Hàn Lăng Sơn ở Ô Tư Tàng rất thành công, nhưng cũng là chỗ thất bại của Lam Điền, lén lén lút lút, thiếu đi sự quang minh chính đại của nước lớn.
Người ta gọi là tặc khấu cũng chẳng cãi được mà.
Đến chập tối Vân Chiêu xem xong báo cáo, nhìn về