Hai chủ phó cứ ngơ ngơ ngác ngác như nông dân lên phố, đi xuyên qua quảng trường bao la, bước lên ga đợi tàu, đợi một người mặc thứ y phục trên dưới chia hai phần khác nhau thổi còi, sau đó dựa theo số vé chuẩn bị lên tàu.Con quái vật đen xì ở trước mắt rồi, nó bốc ra mùi dầu rất đậm, phun ra từng luồng hơi trắng, hơi rơi xuống phủ lên người, không nóng, mát mát là.“ Công tử, đó là tàu hỏa đấy à?” Tiểu Thanh vẫn có chút sợ hãi, cả đời hắn đừng nói tới nhìn, đến mơ cũng chẳng thể tưởng tượng ra thứ này:Khổng Tú có chút kích động:” Ừ, chính nó đấy.”Người đang đần mặt nhìn tàu hỏa không chỉ có hai người họ, rất đông người kinh sợ nhìn con quái vật sắt nằm im ở đó, người phát ra đủ thứ âm thanh kỳ quái, người quỳ xuống bái lạy, có cả đứa bé khóc ầm ĩ dứt khoát không chịu vào bụng quái vật.Lái tàu đã chẳng còn lạ gì cảnh này nữa, lấy cái bình bạc ra, mở nút uống bụm trà đặc, sau đó kéo còi hơi, thúc giục đám nhà quê thiếu hiểu biết mau lên tàu, đến giờ xuất phát rồi.Tu tu tu ....Đầu tàu cực lớn, hơi nước đầy đủ, âm thanh phát ra cũng lớn, to gan như Tiểu Thanh còn sợ nhảy dựng phắt lên lưng lão công tử nhà mình.Thế còn khá đấy, cả đám đông ngả rạp ra sau, người khóc gọi cha gọi mẹ, người đái ra quần, liên tục lùi về tránh xa con quái vật sắt.Khổng Tú dùng toàn bộ định lực ổn định tinh thần, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi:” Đây là đòn dằn mặt.”Tiểu Thanh dần trấn tĩnh lại, tuột khỏi người lão công tử, gườm gườm nhìn tàu hỏa đề phòng, bị Khổng Tú kéo đi tìm đúng số toa, sau đó lên tàu, ngồi xuống chỗ của mình.Toa tàu rất lớn, rất vững chắc, đi không hề thấy rung lắc gì cả, chỉ là ồn hơn ngồi xe ngựa.Lúc này đám người sợ hãi chuyển dần sang hiếu kỳ tranh nhau thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn con quái vật lao ầm ầm trên hai thanh sắt.Ngồi đối diện với Khổng Tú là một truyền giáo sĩ trẻ mặc hắc bào, đang kinh hoàng nhìn cảnh vật trôi vèo vèo qua cửa sổ, liên tục làm dấu thánh.“ Tiên sinh là truyền giáo sĩ Da Tô à?”Nam Hoài Nhân nghe thấy người hỏi mình kinh ngạc nhìn Khổng Tú:” Tiên sinh, không ngờ ngài biết tiếng Lạp Đinh, thật là hạnh phúc quá, xin ngài nói thêm vài câu, từ khi ta rời quê hương lưu lạc tới đây đã không được nghe rồi.”Tuy thế Nam Hoài Nhân lại dùng khẩu âm kinh thành rất lưu loát.“ Trên Ngọc Sơn có điện Quang Minh, tiên sinh là tăng lữ trong đó?” Khổng Tú vẫn dùng tiếng Lạp Đinh nói:Nam Hoài Nhân lại làm dấu thánh:” Vâng, ta là thần phụ thực tập ở chỗ thần phụ Thang Nhược Vọng, tiên sinh là bác sĩ trong thư viện Ngọc Sơn phải không?”“ Ta không phải là người thư viện Ngọc Sơn, ta học tiếng Lạp Đinh từ thần phụ Mã Nhĩ Đế Ni, ông ấy từng sống trong nhà ta hai năm.”“ Ôi chúa ơi, ta cũng được thần phụ Mã Nhĩ Đế Ni đưa từ Ý Đại Lợi tới, nhất định là chúa hiển linh, giúp chúng ta gặp nhau.”Khổng Tú cũng bất ngờ:” Truyền giáo sĩ tới Đại Minh có nhiều không?”“ Rất nhiều, nơi này nhân khẩu đông, bách tính hiền hòa, là nơi truyền giáo rất tốt.
Những người đi theo Cơ Đốc bọn ta sao có thể không đem vinh quang Cơ Đốc tới nơi này.”“ Mong tiên sinh được như nguyện.”Một canh giờ sau tàu hỏa dừng lại trạm tàu hỏa Ngọc Sơn.Khổng Tú lịch sự cáo từ Nam Hoài Nhân, được phó nhân thanh y dẫn lên chiếc xe ngựa màu đen đợi sẵn.Vân Kỳ đứng bên xe ngựa cung kính đưa tay mời Khổng Tú.Xe ngựa có thể vào thẳng sân ga gần như không có, một khi xuất hiện thì chắc chắn đón nhân vật lớn, vì điểm đến của Nam Hoài Nhân là thư viện, nên hắn phải chuyển tàu đi tiếp.Đứng trên sân ga nhìn Khổng Tú được đón đi, đoán đó là một vị tước gia tôn quý.Trong nội trạch Vân thị, Vân Chiêu lười nhác nằm trên ghế, Vân Xước cưỡi trên bụng y nói cười vui vẻ, Tiền Đa Đa nóng ruột đi qua đi lại bên cửa sổ.“ Nàng sốt ruột gì chứ, Khổng Tú lần này đến làm nô phó cho nhà ta.” Vân Chiêu nhả tay Vân Xước ra, an ủi lão bà:“ Thật sao, nếu đã thế ông ta nói chuyện với Hàn Lăng Sơn còn