Đối phó với tôn giáo thì phải dùng tôn giáo.
Tư duy của Tiền Thiểu Thiếu vẫn dừng ở tầng cấp tặc khấu giết người, khác Vân Dương trực tiếp giết người ở chỗ, hắn ẩn mình phía sau, tung ra sương mù, để không ai biết mình làm mà thôi.
Biện pháp thì tất nhiên là được, chẳng qua vẫn chỉ là bưng tai trộm chuông.
Tầm mắt của Vân Chiêu tất nhiên không chỉ có thế, y nhìn thế giới này với cả chiều sâu và chiều rộng đều hơn đứt Tiền Thiểu Thiểu.
Mặc Nhĩ Căn sở dĩ dùng lạc đà trắng chở tượng phật vàng đi hiến cho Hoàng Thai Cát, không phải vì lạt ma Mông Cổ tôn kính Hoàng Thai Cát, mà là lạt ma hoàng giáo và lạt ma hồng giáo vừa mới nổ ra một cuộc chiến tôn giáo vô cùng tàn khốc.
Vào năm Sùng Trinh thứ sáu, Tàng Ba Hãn vào sống ở Lạp Tát (Lhasa), Đại Chiêu Tự và Triết Bạng Tự đều nằm trong tay hồng giáo, hoàng giáo bị áp chế.
Hoàng giáo chỉ còn cách dựa sức bên ngoài để đoạt lại quyền, vì thế hoàng giáo mời Hòa Thạc Đặc Cổ Thủy Hãn dẫn hơn vạn quân vào Tạng, cùng Tàng Ba Hãn tiến hành một cuộc chiến tranh đẫm máu.
Tới giờ cuộc chiến tàn khốc đó vẫn tiếp tục, hơn nữa càng đánh càng thảm liệt, cho nên lúc này xảy ra chuyện lạt ma Mặc Nhĩ Căn hiến tượng phật vàng cho Hoàng Thai Cát có thể suy ra mục đích thực sự.
Vân Chiêu chẳng biết sự khác biệt giữa hoàng giáo và hồng giáo là gì, càng chẳng quan tâm tới giáo nghĩa của họ, y chỉ biết kẻ địch của kẻ địch nhất định là bằng hữu của mình.
Cướp của Mặc Nhĩ Căn căn bản không cần họ ra tay, càng không cần mượn danh nghĩa thương cổ Trương Gia Khẩu, phái ít người Tạng đi là đủ.
Nếu đám bộ lạc Khắc Lỗ bộ cho rằng Đóa Nhan bộ không dám đối phó với những lạt ma thượng sư tôn quý, vậy cứ thỏa mãn nguyện vọng của chúng.
Đóa Nhan bộ tuyệt đối không ra mặt đối phó với Mặc Nhĩ Căn.
Vì cuộc chiến tranh tôn giáo kia, người Ô Tư Tàng phải lưu lạc ở Mông Cổ nhiều không kể siết, bọn họ được thuê bởi vương công thành tay sai trung thành, hoặc trở thành hộ vệ cho thương đội người Hán buôn bán ở thảo nguyên.
Thương đội Vân thị cũng có rất nhiều người Ô Tư Tàng, vì không đánh lại lạt ma hoàng giáo, người Ô Tư Tàng lưu lạc bên ngoài đa phần là tín đồ hồng giáo.
Hàng Thai Cát đã có tượng vàng, có Tạng kinh cùng với truyền quốc ngọc tỷ rồi, thiếu một bức tượng mô phỏng chẳng tổn hại gì.
Song Vân Chiêu muốn thông qua vụ cướp này tuyên bố, trong mười sáu bộ Mạc Nam, bốn chín tộc Mông Cổ, không hoàn toàn thần phục.
Thông qua sự kiện này liên lụy tới đám vương công lãnh chúa khốn kiếp chạy tới Âm Sơn trốn, không chịu làm hàng xóm với y.
Đợi khi thám báo đưa tin về có đội lạc đà chừng trăm người xuất hiện ở sông Ly Ngưu Phao Tử, đồng thời men theo thương lộ tiếp tục đông tiến, Vân Chiêu liền dẫn hộ vệ của mình cùng với hơn 200 người Ô Tư Tàng phẫn nộ rời khỏi nơi đóng trại của Đóa Nhan bộ nghênh đón.
Lạc đà là giống loài cao quý, nó giống ngan trắng ở nhà Vân Chiêu, vĩnh viễn mang bộ dạng vênh váo.
Một lạt ma to béo đội mũ giống mào gà ngồi ngất ngưởng trên lưng lạc đà, thấy một đám người Ô Tư Tàng chặn đường, phất ống tay rộng thùng thình rống lên:” Phật gia ở đây, tản ra, quỳ xuống.
”Đám người Ô Tư Tàng tức thì chùn bước nhìn nhau, đợi người khác xông lên trước.
Vân Chiêu không cho người Ô Tư Tàng bất kỳ cơ hội hòa hoãn nào, đối diện với một vị lạt mã vĩ đại cao quý, một đám người vội vã tổ chức lại bằng một bầu nhiệt huyết, cho dù đối lập về giáo nghĩa, bọn họ vẫn ở thế thua thiệt về tâm lý.
Nếu như cho Mặc Nhĩ Căn thời gian, rất có khả năng 200 người Ô Tư Tàng mà y dẫn theo sẽ quy thuận người ta.
Đoàng!Lương Tam thấy thiếu gia đã ra lệnh hành động, giơ súng lên giết ngay tên hộ vệ trông có vẻ dũng mãnh nhất.
Tiếng súng vừa nổi một cái liền không còn gì để nói với nhau nữa rồi, hai bên lao ùa vào chém giết, ai cũng biết không ra tay chỉ có chết.
Cũng không biết vì sao, không ai dám xông vào chém giết Mặc Nhĩ Căn, cho nên mặc chiến trường chém giết bất phân thắng bại, Mặc Nhĩ Căn vẫn tỏ ra rất nhàn nhã.
Tựa như đã thương lượng trước Vân Chiêu không sai thân vệ bắn Mặc Nhĩ Căn, mà thủ hạ của Mặc Nhĩ Căn cũng chẳng tấn công Vân Chiêu.
Bên cạnh Mặc Nhĩ Căn chính là con lạc đà trắng chở tượng phật.
Vân Chiêu nhìn tấm thân mỡ màng phì nhiêu của Mặc Nhĩ Căn, cho rằng lão này võ lực hẳn là không mạnh cho lắm, vì thế cẩn thận tới