Trương Kiến Lương từ trên một chiếc xe ngựa nhảy xuống, ngẩng đầu lên liền thấy thành quan của Gia Dục Quan, tường đất thôi, nhưng ở giữa chốn hoang vu bốn bề sỏi đá này làm người ta vững lòng hơn không ít.
Lập tức ba lô hai quai chật ních của hắn bị xa phu ném từ trên giá hàng nóc xe xuống.
Ba lô rất nặng, hắn dùng sức ôm lấy không để ba lô rơi xuống đất, trừng mắt lên với tên xa phu thái độ rất ác liệt đó.
Xa phu nhe hàm răng vàng khè ra cười, chẳng coi sự phẫn nộ của Trương Kiến Lương ra gì, nhảy về vị trí xa phu, giũ cương một cái, xe ngựa liền bắt đầu chầm chậm lăn bánh, sau đó chạy đi.
Xe ngựa đường dài không được vào thành.
Tường thành Gia Dục Quan rất lớn, có điều trên tường thành lại chẳng có binh sĩ thủ vệ, chỉ có một đám thuế lại đang kiểm tra thương đội vào thành.
Trương Kiến Lương đeo cái ba lô gần như cao bằng mình, búng phù hiệu đeo tay, đi về phía thành môn, gia nhập vào đội ngũ xếp hàng tới hai chục người, đa số là những cái xe đẩy nhỏ vào thành bán hàng, số ít đánh theo cả đàn dê bò, rất náo nhiệt.
Một quan quân mặc quân trang đen, đội một cái mũ đen khảm trang sức bạc xuất hiện ở đội ngũ vào thành, rất bắt mắt, đám thuế lại phát hiện ra hắn từ lâu, chỉ là đang bận việc, cho nên không để ý.
Thuế quan ngồi trên cái ghế nằm nhìn thấy Trương Kiến Lương thì đứng dậy, tới trước mặt Trương Kiến Lương chắp tay: “ Thăm người thân?”“ Về nhà.
”“ Vậy phải kiểm tra.
”Trương Kiến Lương gật đầu: “ Thì kiểm tra đi.
”Thuế quan cười thiện chí:” Nếu như huynh đệ không cẩn thận mang theo đồ ngọc, mã não, vàng thì giờ có thể mang lên người rồi, dựa theo quy củ, quan quân như huynh đệ, chỉ kiểm tra hành lý, không tra người.
”“ Khi ta xuất tái hai bàn tay trắng, lúc trở về cũng không có vật gì.
”“ Thế thì tốt, thế thì tốt, không phải là huynh đệ không nể mặt, mà là bên trên tra rất gắt, có một số huynh đệ xuất tái một chuyến, khi trở về vác 200 lượng vàng cám.
Ài, thật không ra làm sao cả, chắc chắn là thu hoạch không chính đáng, xấu mặt Lam Điền ta.
”Trương Kiến Lương kiêu ngạo nói: “ Ta từ mục trường Thác Vân tới.
”Gương mặt nghiêm nghị của thuế quan tức thì giãn ra, rối rít nói: “ Ài chà, huynh đệ, vào đi vào đi, còn đứng làm gì nữa.
”“ Không tra nữa sao?”“ Không tra nữa, chỉ cần là ngài ở loại địa phương như mục trường Thác Vân tới, vậy thì không nên chịu ủy khuất thêm nữa.
”Trương Kiến Lương vỗ vỗ cánh tay thuế quan: “ Cám ơn huynh đệ.
”Nói rồi đi về phía thành quan.
: Nghe nói năm sau Tây Vực không cần điều lương thực ở trong quan tới nữa phải không?” Thuế quan ở phía sau còn gọi với theo:“ Năm sau chưa được, phải dăm ba năm nữa, Thát Tử Mông Cổ chẳng biết làm ruộng.
”Cáo biệt thuế quan, Trương Kiến Lương đi vào trong quan.
Gia Dục Quan đúng là quan ải trọng yếu đấy, chỉ là địa vị quân sự của nó bị giảm xuống rất nhiều rồi, nơi này sở dĩ còn giữ lại quan thự, ý nghĩa quan trọng nhất của nó là thu thuế chứ không phải là phòng ngự.
Một dải Cáp Mật mới là nơi đại quân tụ tập.
Nhà toàn bằng đất thấp lè tè, khắp nơi là một cái màu vàng đất, nhìn muốn mắt vàng đi.
Tới chợ phiên ăn một bát mỳ lớn, Trương Kiến Lương xoa bụng đi tìm dịch trạm ở trọ.
Dịch trạm đã kín người, dù là trong sân cũng có rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi.
Những người này đều là phụ nhân Tây Vực, chẳng xinh đẹp gì, nhưng được cái ăn mặc sạch sẽ, khi Trương Kiến Lương mặc quân trang xuất hiện ở dịch trạm, bọn họ lập tức trở nên hỗn loạn, bất giác rụt người lại, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Không trách họ được, Trương Kiến Lương thể hình khôi vĩ, râu ria lởm chởm, da đen xì, trán có vệt vẹo dài ba tấc, trông như tên tặc khấu giết người không ghê tay, cái đó thì ở vùng này ai cũng thấy quen rồi, nhưng đồng phục quan quân Lam Điền thì không phải ai cũng dám chọc vào.
Dịch thừa đang uống trà thấy một vị quan quân đi vào thì vội lên chào hỏi:” Thượng úy từ đâu tới?”Trương Kiến Lương lục túi lấy ra một cái thẻ đồng ném cho dịch thừa:” Cho ta một thượng phòng.
”Dịch thừa nhìn thẻ đòng đại biểu quyền lực được ăn ở tại dịch trạm, khó xử nói: “ Thượng úy, không phải là ta không chuẩn bị cho