Cơ cấu quyền lực tối cao của Đại Minh mặc dù là đại hội đại biểu nhân dân, nhưng mà đa phần mọi lúc Vân Chiêu chính là cả cái đại hội đó.Vì một chuyện nào đó tốn công tốn sức đi thuyết phục các đại biểu thường trực, không bằng trực tiếp đi tìm Vân Chiêu cho thuận tiện.Đương nhiên chỉ giới hạn vài người có thể làm thế.Nếu như có thể, bất luận vì nguyên nhân gì, Vân Chi hi vọng thậm chí không có một ai hết.Lần này phái Hạ Hoàn Thuần đi Tây Vực, hẳn là lần cuối cùng Vân Chiêu giúp hắn, Hạ Hoàn Thuần cũng hiểu, thành người chấp chính cả vùng, hắn sẽ phải hành sự theo quy củ của hoàng triều Lam Điền.Nếu không sẽ có rất nhiều người tới gây phiền phức cho hắn, mang tới vô số trở ngại cho tương lai phát triển của hắn.Quan hệ khi ở tầng thấp thì còn hữu dụng, một khi Hạ Hoàn Thuần leo tới tầng cao nhất định, cơ bản không dùng được nữa.Khi Hạ Hoàn Thuần đi, Vân Chiêu chẳng đi tiễn, mấy năm qua y đã quá quen với việc người bên cạnh lần lượt rời đi rồi.Đó là một cái vòng tuần hoàn, đi về, về đi, rồi cuối cùng là chết.Hồng trên cây là hồng chưa qua sương, không cách nào ăn được.Cho nên Vân Chiêu không hái hồng tặng Hạ Hoàn Thuần, hồng ngọt và hồng chát ý nghĩa khác nhau, đương nhiên không tặng cũng đại biểu cho một thái độ ...!Buông tay không can thiệp.Buổi tối, Tiền Đa Đa rất nhiệt tình, phu thê ở bên nhau lâu, dù là lúc thân mật nhất, cũng biến thành hiện trường nói chuyện phiếm.“ Mấy năm rồi mà chúng ta chẳng sinh được một đứa bé nào, Phùng Anh cũng thế, mẫu thân hi vọng chàng nạp một hai phi tử trẻ.”Vân Chiêu vỗ đét lên cái mông mẩy của Tiền Đa Đa:” Đang tình cảm, đừng nói chuyện mất hứng.”Tiền Đa Đa rúc người vào lòng Vân Chiêu thêm một chút, thỏ thẻ:” Có phải thiếp già rồi không?”Vân Chiêu khẽ cắn tai nàng: “ Không thấy ta nỗ lực như thế nào à? Nếu nàng già rồi, ta chẳng tốn sức như thế.”Tiền Đa Đa rên một tiếng: “ Thiếp và Phùng Anh không sinh con được, vì bọn thiếp già rồi.”“ Nàng không nghĩ tới vấn đề ở ta à?”“ Chàng đã rất nỗ lực rồi, đâu ra vấn đề, nhất định là do bọn thiếp quá già.”Vân Chiêu sau khi nỗ lực rất mệt mỏi, Tiền Đa Đa nằm trong vòng tay y vẫn mở to mắt, xem ra nàng không đánh giá cao nỗ lực của y lắm:” Ta đã hết sức rồi.”“ Thiếp cũng hết sức rồi, nếu phu quân còn muốn có con, thiếp đi chọn phi tử cho chàng.” Tiền Đa Đa giọng rất tủi thân:Vân Chiêu hồ nghi nhìn nàng:” Lời này mười năm trước nàng đã nói, tám năm trước đã nói, năm năm trước cũng nói, đã ta nghĩ xem nào, hình như cứ hai năm nàng nói một lần.
Chỉ nói không làm, sau này đừng nói nữa.”Tiền Đa Đa cười khúc khích, một lúc sau lại than thở: “ Nhưng mà nhân đinh nhà ta ít quá.”“ Nhà có hai trai một gái, còn nói ít sẽ bị sét đánh đấy, Vân thị ta vốn không nhiều con cháu mà, ta thế này là nhiều rồi.”“ Nhưng không thể so với Chu Minh.”“ Nàng nghĩ người ta họ Chu (Trư) để gọi cho vui à?”“ Nhưng chàng cũng là lợn rừng mà.”“ Ta nói cho nàng biết một sự thực, trong tự nhiên, những loài động vật càng có trí khôn thì càng ít con, ta là lợn rừng tinh, không phải lợn rừng thường, sinh được ba đứa con đã là giỏi lắm rồi.”“ Vì chàng lo cho giang sơn nhà ta quá nhiều nên mới không có thời gian.”“ Đừng nói vớ vẩn, người thoải mái nhất trên triều chính là ta, nàng xem, Trương Quốc Trụ mới có ba mươi mà hai mai đã trắng rồi, Đoàn Quốc Nhân cũng thế, hắn vốn anh tuấn bao nhiêu, giờ đen như than, nghe thái y thự bẩm báo, Chu Quốc Bình đời này không thể sinh con.
Hàn Tú Phân quanh năm trên biển, nhìn thì cường tráng chỉ sợ đã gieo xuống mầm bệnh ...!“ Vân Chiêu nói tới đó thấy hết sức phiền lòng, y sợ một ngày xung quanh chẳng còn đám huynh đệ đó nữa: “ Thôi, chẳng nói nữa, dù thế nào ta có ba đứa con rồi, không cần thêm nữa đâu.”“ Phu quân đúng là thánh nhân.” Tiền Đa Đa có được câu trả lời vừa ý, trườn lên người Vân Chiêu hôn chụt lên má y:“ Vì ta không nạp thiếp nên nàng mới nói thế chứ gì?”“ Vì chúng ta đã thành thân 15 năm rồi, chàng vẫn vì lấy lòng