Lý tưởng của Trương Quốc Trụ là muốn toàn thiên hạ ăn no mặc ấm, của Hàn Lăng Sơn là lập nên một xã hội công bằng, Tôn Quốc Tín muốn tôn giáo là trợ lực cho xã hội chứ không phải là trở ngại, Hạ Hoàn Thuần muốn một đế quốc khổng lồ chưa từng có trên lịch sử.Còn tên khốn Mộc Thiên Đào này một lòng muốn bảo vệ chút lương tâm còn lại.Toàn thế giới Vân Chiêu thấy chỉ còn mình là tên vương bát đản, có điều ba chữ đó phù hợp với tất cả hoàng đế các triều, chỉ cần là hoàng đế thì đều chẳng phải là loại tốt đẹp gì.Dù là Nghiêu Thuấn Vũ Thang, Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ đều thế cả, không văn học hay lịch sử tô vẽ họ ra sao, bọn họ đều chẳng phải người tử tế, chắc chắn là như thế.“ Nếu ngươi mang suy nghĩ đó mà làm việc, cả đời này ngươi sẽ sống rất gian nam.
“ Vân Chiêu nhìn cái tên ăn hại khóc ròng ròng, trong lòng cũng không thoải mái:“ Thần không ngại gian nam.” Kim Hổ dập mạnh đầu:Thế thì còn cái quái gì để nói nữa chứ.Vân Chiêu nói xong đi luôn, không đưa ra câu trả lời rõ ràng rồi.Chiều hôm đó thiếu tướng Kim Hổ nhận được văn thư điều động, lập tức dẫn 6000 tân quân tới Sơn Hải Quan nghe Lý Định Quốc điều động.Chức vị Trấn Nam tướng quân vốn thuộc về hắn giờ mất rồi, thuộc về Vân Tiêu.Kim Hổ không có bất kỳ ý kiến gì, thậm chí còn có chút vui mừng, dù sao hắn nói thẳng ra như thế rồi, giờ có thể quang minh chính đại đi gặp Chu Mỹ Sác rồi, dù hắn biết làm như thế hết sức ngu xuẩn, nhưng mà hắn vẫn làm.Khi nhìn thấy Kim Hổ mặc quân trang thiếu tướng xuất hiện ở cổng Chu thị đại trạch, người Chu Mỹ Sác run lên bần bật.“ Chàng phải là trung tướng chứ? “ Chu Mỹ Sác vuốt v e ngôi sao duy nhất trên vai Kim Hổ, run giọng nói:Kim Hổ cười: “ Không sao cả, sớm muộn là trung tướng, yên tâm, bệ hạ sẽ không bạc đãi ta.”“ Như thế không công bằng.
“ Chu Mỹ Sác chua xót:Kim Hổ nắm tay Chu Mỹ Sác: “ Rất công bằng, bệ hạ là người nhân từ công bằng nhất trên đời.”“ Chàng làm sao dám tới nhà thiếp như thế?”“ Đó là một phần của công bằng.”Chu Mỹ Sác người nhũn ra, sắp ngã xuống thì Kim Hổ đỡ lấy, bế nàng lên đặt trên giường gấm:” Thời gian của ta không còn nhiều, đại quân đã ở ngoại thành Trường An, phải đi rồi, chàng phải bảo trọng.”“ Có phải là thiếp lại làm sai gì không?”“ Không đâu, nàng làm tốt lắm, chỉ là sau này đừng có tự chủ trương, rất nguy hiểm.”Nghe Kim Hổ nói thế, Chu Mỹ Sác c hảy nước mắt giọng thê thảm:” Thiếp làm sai, bằng vào cái gì trừng phạt chàng?”“ Vì nàng là nữ nhân của lão tử, ta đi rồi, nàng phải sống thật tốt.”Kim Hổ vuốt v e gò má Chu Mỹ Sác, sau đó sải bước rời đi.“ Chàng đi đâu?” Chu Mỹ Sác hoảng hốt gọi:Kim Hổ đầu không quay lại đáp:” Đi kiếm cho nàng một trung tướng.”Chu Mỹ Sác loạng choạng chạy ra cổng, nhưng bóng lưng của Kim Hổ đã biến mất ở con đường dài, nàng lau nước mắt, vịn cửa đứng thẳng, tham lam nhìn một lúc, rồi nha hoàn dìu vào.Kim Hổ đi, mùa đông cũng tới, nàng không dám bi thương nữa, một lòng nghĩ tới đứa con trong bụng.Trên Ngọc Sơn bắt đầu đổ tuyết.Tuyết rơi xuống thành Ngọc Sơn liền nhanh chóng tan chảy, đường trải đá cũng biến thành màu đen.Tuyết rơi xuống cây hồng trong sân của Vân Chiêu, quả hồng đỏ rực phủ thêm lớp tuyết rắng, đẹp khó nói thành lời, có điều đợi mặt trời lên, số tuyết này sẽ tan chảy, biến thành băng đóng lấy hồng, long lanh dưới ánh đèn.“ Cuối cùng bệ hạ vẫn cho Chu Mỹ Sác một cơ hội.” Tiền Thiểu Thiếu bới khoai lang trong bếp lò ra, vừa ăn vừa nói:Vân Chiêu dừng bút:” Thận hình ti vốn định xử lý chuyện này ra sao?”“ Tất nhiên là sẽ tra tới cùng, sau đó Chu Mỹ Sác ném ra một hai cung nữ già hoặc hoạn quan chịu tội, chúng ta cạy miệng hoạn quan hoặc cung nữ đó.”“ Cung nữ hoặc hoạn quan kia sẽ tự sát, ngươi tiếp tục tra sẽ hai chết càng nhiều người, vì đòi lại công bằng cho một người mà chết thêm nhiều người, nó đi trái ý muốn luật pháp, làm mọi người hoài nghi tính công bằng của pháp luật.”Tiền Thiểu Thiểu thở dài, hắn không