Khi trời sáng, Vân Chiêu nhìn quân doanh trống không, ngực nhói đau từng cơn.
Đống lửa đã bị tuyết lớn dập tắt rồi, thi thoảng bốc lên vài làn khói, tay y bị gió lạnh thổi cứng lại, không còn cảm giác gì.
Lương Tam, Lão Cổ quỳ trước mặt y đã thành hai người tuyết.
Dù thế Vân Chiêu vẫn vung tay tát Lương Tam một cái tận lực: “ Thì ra tất cả bọn họ đều đã không muốn làm nữa, vì sao không nói sớm với trẫm?”Rồi đá Lão Cố một cái lăn ra đất.
Vân Dương nói nhỏ: “ Đó là tộc quy, âm tộc không thể bỏ.
”Không nói đã đành, nói một phát liền chuốc họa vào thân, Vân Chiêu nhảy dựng lên, tát hắn rống lớn: “ Bao năm qua lão tử sửa lại tổ huấn còn ít à?”Vân Dương ăn đòn rồi rít lùi lại, dùng Tiền Đa Đa làm lá chắn, Vân Chiêu đang rất tức giận, ai ở gần người đó xui xẻo.
Trong quân doanh lúc này chỉ còn năm người họ.
Tiền Đa Đa đề phòng trước, hôm đầu quỳ xuống: “ Phu quân thiếp không dám nữa.
”Vân Chiêu cuối cùng dừng tay, không nỡ đánh Tiền Đa Đa, cẩm bầu rượu trên bàn: “ Lương Tam, trẫm chưa bao giờ có ý giết các ngươi, ngươi tin không?”Lương Tam ôm mặt gật đầu liên hồi, vừa rồi Vân Chiêu tát rất mạnh, răng ông ta có chút lung lay.
Vân Chiêu rũ tuyết trên người, ngửa đầu uống rượu: “ Một quả phụ đợi mười năm, trẫm cũng khó xử sáu năm ! Sau này không được để xảy ra chuyện này nữa, đời người có mấy cái mười năm mà đợi chứ? Đi đi, ngươi không cần làm thiếu tướng nữa, tới phủ làm mã phu, Lão Cổ là phó thủ của ngươi.
”Lương Tam ngửa mặt thở dài, kéo Lão Cổ đang khóc nức nở rời quân doanh.
Quân doanh vốn đã vắng lại càng thêm vắng, chỉ còn tuyết rơi gió thôi, ngay cả tiếng gió cũng giống đang nghẹn ngào.
Tiền Đa Đa đứng dậy, vòng tay ôm Vân Chiêu:” Phu quân, chúng ta về thôi.
”Vân Chiêu quay đầu lại nhìn quân doanh không còn một bóng người, hơi khép mắt lại chui vào xe ngựa đợi sẵn, đợi Tiền Đa Đa cũng chui vào, xe lọc cọc rời quân doanh.
Đợi Vân Chiêu đi mất tăm rồi, Vân Dương mới tức tối đá lung tung trút giận, không ngờ đá trúng cái gì đó đau điếng, cúi đầu nhìn thấy khối vàng loang loáng dưới chân, hắn vội vàng nhặt lên lau lau vài cái, quét mắt nhìn không thấy ai cả, đút ngay khối vàng vào người, chắp tay sau lưng rời đi như không có gì.
Từ lâu nay sự tồn tại của Hắc y nhân đã khiến đám Vân Dương rất khó xử.
Nói bọn họ là quân nhân à, bọn họ lại chẳng thuộc về hàng ngũ quân đội, đã thế địa vị còn cao hơn quân nhân bình thường, nếu nói không phải thì cái tên của họ đúng là thuộc về phiên hiệu quân đội.
Điều này đối với những người một lòng chỉnh đốn quân đội chẳng biết làm sao.
Cũng may sau khi hoàng đình Lam Điền hoàn toàn nắm được Đại Minh, đám Hắc y nhân không hề vì thế mà hoành hành ngang ngược, mà lại dần trở nên đọa lạc.
Nhưng không vì thế mà đám quan văn Trương Quốc Tụ ngừng đề phòng Hắc y nhân, vì bọn họ luôn lo sợ có một ngày tổ chức này sẽ biến thành Cẩm Y Vệ, hoặc Đông Xưởng.
Hoàng đình Lam Điền kỳ thực kế thừa hoàng đình Chu Minh, ai cũng sợ cái tổ chức kh ủng bố kia tái hiện nhân gian.
Giờ thì tốt rồi, Lương Tam và Lão Cổ đã đi nuôi ngựa, những hắc y nhân khác người làm ruộng, người làm hòa thượng, mở quán bán bánh, hoặc cưới quả phụ đợi họ bao năm, đều không quan trọng nữa, đúng nguyện vọng bao người, bọn họ bị giải tán rồi ! Tới ngay cả Tiền Đa Đa, Phùng Anh cũng không chấp nhận được Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ.
Vân Chiêu vì thế mà mới mất kiểm soát đánh Lương Tam, Vân Dương, Lão Cổ, thậm chí suýt nữa lần đầu tiên chuẩn bị ra tay với Tiền Đa Đa.
Ai cũng biết y có tình cảm với đám lão tặc này, vậy mà lén lút giở thủ đoạn sau lưng y, hoàng đế không phải vạn năng, trước lợi ích quá lớn, dù là người thân mật nhất đôi khi cũng không đứng cùng ngươi.
Vân Chiêu đánh bạc trong gió tuyết suốt cả đêm, thế là đổ bệnh.
Y sốt rất cao, còn gặp ác mộng kinh khủng khi nhìn có vẻ như tỉnh táo.
Thế là y không chịu ngủ.
Vì giữ cho bản thân tỉnh táo, y tiếp tục nỗ lực công tác, dù cho trán nóng rực, y vẫn bình tĩnh phê duyệt văn thư, nghe thủ hạ báo cáo, thực sự không chịu nổi nữa mới dùng nước lạnh đắp trán.
Hành vi khác thường của Vân Chiêu khiến Tiền Đa Đa sợ hãi, nàng cầu xin y đi nghỉ, bị Vân Chiêu quát đuổi về hậu trạch.
Phùng Anh cũng tới cầu khẩn, bị Vân