Trương Tú thở dài, vội vàng đi tìm Giải Trại, chuyện này khó giải quyết, về mặt pháp lý thì Vân Hiểu đã sai, về mặt tình người mà nói thì hành vi của Vân Hiển phù hợp với kỳ vọng của bách tính tầng chót xã hội.Hoàng đế rõ ràng đứng về phía bách tính, dùng một cách thức ngang ngược đối kháng với luật pháp vương triều đang ngày một nghiêm khắc, chi tiết.Cho nên hoàng đế làm việc này tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn kết chuyện cho xong.Mấy năm qua hoàng đế đã 6 lần dùng quyền xá miễn, ba lần đầu là nhắm vào quần thể đặc biệt quy mô lớn, ba lần sau thì đối tượng cụ thể.Chuyện đầu tiên là vụ án Bàng Diêu thị giết phu quân.Bàng Diêu thị vốn là người huyện Bái Từ Châu, là nhi tức nuôi từ nhỏ của Bàng gia, năm tròn 14 gả cho Bàng Thăng, Bàng Thăng mê rượu, cờ bạc, mỗi lần say rượu hoặc thua bạc trút hết lên người Bàng Diêu thị.Đáng thương cho Bàng Diêu thị vì hai đứa con nhỏ phải cắn răng chịu đựng, đến khi Bàng Thăng đen cả con ra cược bị thua, về nhà muốn lấy trưởng nữ sáu tuổi ra trả nợ.Bàng Diêu thị sống chết không chịu, bị Bàng Thăng dùng gậy đánh hôn mê, khuê nữ rốt cuộc bị đen gán nợ.Có lần đầu ắt có lần hai, lần này Bàng Diêu thị biết hắn đem nhi tử ra cược thua, liều mạng bảo vệ con, Bàng Thăng liên hợp với mẫu thân đánh nàng một trận, lần này nàng tuyệt vọng rồi, nhân một lần Bàng Thăng ngủ say dùng rìu chém chết.Chém chết Bàng Thăng xong, Bàng Diêu thị lại giết luôn cả mẫu thân hắn, sau đó chuẩn bị dẫn nhi tử ba tuổi bỏ trốn thì bị quan phủ bắt được.Tộc lão địa phương cùng thận hình ti cho rằng, Bàng Diêu thị dự mưu giết hai người, về tình đáng thương, về lý không tha, phán tới mùa thu xử quyết, con giao cho mẫn cô viện nuôi.Bách tính đương địa đều biết tình cảnh của nàng nên không chịu, ầm ầm dậy song, nối nhau dâng thư xin thận hình ti xử nhẹ Bàng Diêu thị.Nhưng trải qua ba cấp huyện, châu, phủ, quan phủ vẫn quyết định giữ nguyên phán quyết.Tới mùa thu trước khi xử quyết, pháp bộ gửi một số quyển tông tử tù lên cho Vân Chiêu thẩm hạch, Vân Chiêu xem xong vụ án giết trượng phu, lập tức hạ lệnh xá miễn cho Bàng Diêu thị.Chẳng những thế còn lệnh cho giám sát bộ tra rõ tung tích của khuê nữ Bàng Diêu thị, trả lại cho nàng, đem toàn bộ kẻ tham gia đánh bạc kia đầy đi Tây Vực phục vụ trong quân 10 năm.Kẻ trực tiếp lấy khuê nữ nhà người ta càng bị tịch thu gia sản, bồi thường Bàng Diêu thị, đầy đi Mã Lục Giáp cả đời không ân xá.Riêng vụ án đó đủ nói rõ, phán quyết thể hiện ý chí cá nhân của Vân Chiêu.Vân Chiêu trước tiên để thận hình ti đưa ra phán quyết theo đúng luật định, sau đó dùng ý chí của mình phá vỡ ước thúc của luật pháp, hoàn toàn dùng tâm tình của mình đưa ra phán đoán của mình.Lần này cũng thế.Vậy nói lên hoàng đế có ý kiến với việc chấp hành luật pháp hiện thời, luật pháp phải nghĩ tới tình người.Đương nhiên đó là cách nói công khai thôi, Trương Tú cho rằng đây là thủ đoạn thi ân của hoàng đế với bách tính.Sau khi Trương Tú rời khỏi pháp bộ, pháp bộ có con độc giá thú dùng sừng gánh cái cân gắn trên cửa rơi vào hỗn loạn.Chỉ có Vân Chương và đệ đệ yên tĩnh ngồi trên ghế uống trà, hoàn toàn không để ý tới sự hỗn loạn kia.Chuyện này trong thời gian ngắn khó mà xử lý được.Vân Chương về huyện Lam Điền tiếp tục xử lý chính vụ, Vân Hiển về Ngọc Sơn theo Khổng Tú đọc sách, đợi pháp bộ triệu tập, không được phép đi đâu.Chuyện Nhị hoàng tử giết người không chân mà đi, bách tính không ai không vỗ tay nói sảng khoái, còn nói Nhị hoàng tử có phong phạm hào hiệp của hoàng đế năm xưa.
Bọn họ không trực tiếp chỉ trích pháp bộ, nhưng tiếng hô hào tán dương Vân Hiển đã nói rõ.Giải Trại kiên trì nửa tháng, cuối cùng bước vào đại thư phòng của Vân Chiêu, khiến Trương Quốc Trụ, Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn đang thảo luận chuyện kiến thiết Hà Nam với Vân Chiêu đều dùng ánh mắt quái dị nhìn ông ta.Lô Tượng Thăng đi vào lạnh nhạt nói:” Nhi tử khốn kiếp của bệ hạ phạt một vạn đồng bồi thường cho gia quyến người bị hại, cấm túc ở Đại học Ngọc Sơn nửa năm.
Còn về phần nói thế nào là chuyện của pháp bộ, đây là phán quyết cuối cùng.
Bệ hạ không được hỏi tới, nếu không thì bệ hạ phải dùng quyền xá miễn cứu nhi tử trong nhà lao ra.”Vân Chiêu mỉm cười:” Ngươi