Đội ngũ khổng lồ của hoàng đế nghỉ ngơi ở Từ Châu một ngày, khi otiw nơi thì tuyết bắt đầu rơi lả tả, chỉ một đêm thôi Từ Châu đã bị tuyết lớn phủ kín.
Vân Chiêu thị sát Hoàng Hà tới Từ Châu nơi binh gia ắt phải tranh.
Người sinh ra ở đây nhiều khi rất bất hạnh, mỗi lần thay đổi triều đại là Từ Châu ắt bị hủy diệt, mỗi lần Hoàng Hà dâng lũ là Từ Châu bị phá hỏng.
Tòa thành này không biết xây dựng bao lần, lại phá hủy không biết bao lần.
Hiện giờ nơi Vân Chiêu đang đứng được đặt tên là thành Sùng Trinh.
Năm Thiên Khải thứ 4 Hoàng Hà vỡ đê, nước sâu một trượng ba, toàn thành bị nhấn chìm, năm Sùng Trinh đầu tiên xây dựng lại, gọi là thành Sùng Trinh.
Năm Sùng Trinh thứ 16, Lý Nham và Lý Hồng Cơ đại chiến ở đây, kịch chiến nửa tháng, khiến tòa thành xây chưa được vài năm lại thành đống đổ nát.
Tri phủ tiền nhiệm hao phí vô số tâm tư mới xây dựng lại được tòa thành này, đồng thời lấy thành cũ làm trung tâm, mở rộng ra ngoài trăm trượng, trở thành một tòa thành không phòng ngự giống huyện thành Lam Điền.
Chuyện này rất lạ, vùng Từ Châu rộng lớn gần như không có mấy nhân khẩu.
“ Trận đại chiến ở Từ Châu giữa Lý Nham và Lý Hồng Cơ năm đó thảm liệt chưa từng có, bách tính bản địa chết chục vạn, thây chất thành đống, ngang với tường thành, tới nay trong giếng nước vẫn vớt được hài cốt.
Thần phải hạ lệnh lấp hết giếng, tìm nơi khác đào lại giếng, có thể nói Từ Châu là tòa thành xây dựng trên xương cốt.
“ Tri phủ Hoàng Trừng Hải cảm thán giới thiệu:“ Tối qua Hàn Lăng Sơn nói với trẫm, bảo tàng của Lý Hồng Cơ ở dưới một cái giếng, ngươi thấy chuyện này thế nào? “ Vân Chiêu chợt hỏi:Hoàng Trừng Hải sửng sốt: “ Thật ạ?”Vân Chiêu gật đầu:” Hình thị nay sống cô độc, giữ bí mật này không dám rời xa Từ Châu, lại không dám nói với người khác, nàng thấy chỉ có nói với trẫm mới nhận được ít ban thưởng, cải thiện cuộc sống.
”Hoàng Trừng Hải hiểu ra: “ Nữ nhân này thật thông minh, nếu nói với thần, thần lấy bảo tàng lên, vì danh dự quan phủ cũng sẽ đầy ả đi Tây Vực hoặc Nam Dương, chỉ có nói với bệ hạ mới là cách ổn thỏa nhất.
”“ Đúng là thế, ngươi lập tức dựa theo vị trí Hình thị chỉ đào đi, trẫm muốn xem xem Lý Hồng Cơ chôn cất cái gì dưới đó.
”Tiền Đa Đa rất thích nghe trộm, nên đợi Hoàng Trừng Hải vừa đi là nàng nhảy ra, sán tới nói: “ Thiếp cũng muốn đi.
”Vân Chiêu bẹo má nàng: “ Nàng cũng nghe rõ rồi đấy, số bảo tàng đó không cần biết giá trị ra sao cũng để lại Từ Châu kiến thiết châu phủ, không có phần của nàng đâu.
”“ Thiếp không muốn lấy thiếp chỉ xem thôi.
” Tiền Đa Đa mắt hấp háy nói ra câu chẳng mấy đáng tin, bảo nàng tham lam thì cũng không hẳn, nhưng nàng có chút ám ảnh bất thường với tài phú, hẳn do chuyện hồi nhỏ mà ra:Đầu tháng 11, thời tiết còn chưa quá lạnh, Hoàng Hà chưa đóng băng, tối hôm qua đổ tuyết, hôm nay nắng lên một cái là đã tan hết, Vân Chiêu phải tới được Yến Kinh trước khi Đại Vận Hà đóng bang, không thể ở lại Từ Châu lâu.
Chập tối Hoàng Trừng Hải tới báo cáo chuyện bảo tàng.
Đáng tiếc đại bộ phận là đồ lễ nghi Lý Hồng Cơ cướp được ở Phượng Dương, bao gồm các loại đỉnh lớn, chuông nhạc, đồ ngọc, còn vàng bạc châu báu bị tiêu hết sạch rồi.
Những thứ này Hoàng Trừng Hải không dùng được, bị Tiền Đa Đa dùng thân phận hoàng hậu mua hết, tốn 100 vạn đồng.
Biết sao, trừ hoàng gia ra, ai dùng cũng không thích hợp, mặc dù hoàng triều Lam Điền đã bỏ đi rất nhiều kỵ húy, nhưng người khắp thiên hạ không mấy ai dám giữ thứ này.
Tiền Đa Đa còn thưởng cho Hình thị 1000 đồng bạc.
“ Hình thị rất giảo hoạt, khi Lý Nham bị giết, ả giả chết thoát được một kiếp nạn, nghe nói bệ hạ xá miễn cho Chu Mỹ Sác liền nhảy ra đánh cược, kết quả là người ta cược đúng rồi, giờ ả còn nuôi hai nghiệt chủng của Lý Nham.
”“ Nghe nói bệ hạ tới Từ Châu, ả liền lần nữa chạy ra, lấy hình thức cáo ngự trạng để báo lên bí mật của bảo tàng, đối lấy cơ hội sống phú quý bình an.
”“ Bệ hạ, thần cho rằng không thể giữ nữ nhân này, nhất là hai thứ nghiệt chủng kia.
”Mỗi lời của Hàn Lăng Sơn đều ẩn chứa sát khí.
Vân Chiêu vỗ vai hắn:” Chuyện qua rồi, giờ thiên hạ đã là của