“ Nó là đứa bé rất thông minh đấy.”Trương Lương hiểu ngay hàm ý của Trương Lương, đối với học sinh thư viện Ngọc Sơn mà nói, thu thập anh tài thiên hạ là bản năng, là truyền thống, càng là câu chuyện đẹp.Năm xưa Vân Chiêu dùng 40 cân kê mua 500 đứa bé lập nên giang sơn Đại Minh như ngày nay chính là mở đầu cho truyền thống đó.Cho nên thấy trẻ con thông minh mà bỏ qua với học sinh Ngọc Sơn mà nói là phạm tội.Trương Lương hỏi thằng bé, thân thiết hơn nhiều:” Cháu tên là gì?”“ Bỉ Ai Nhĩ - Địch Tạp Nhĩ ạ.” (Pierre Descartes)“Địch Tạp Nhĩ?” Kiều Dũng và Trương Lương nhìn nhau, không thể tin nổi mình tuy tiện cứu một đứa bé giữa được nó lại mang họ Địch Tạp Nhĩ, có thể trùng họ nhưng lại ở cùng Ba Lệ, hắn thấy như trong cõi u minh có sự sắp đặt, cẩn thận nói: “ Tên của cháu giống tên một nhà toán học.”Địch Tạp Nhĩ xụt xịt:” Ông ấy là ông ngoại cháu.”Ông ngoại? Ông trời ơi, chẳng lẽ đúng thế sao, Kiều Dũng vội vàng hỏi:” Ngươi nói, mẹ ngươi là con gái của ngài Lặc Nội - Địch Tạp Nhĩ (René Descartes)? Theo ta biết ngài Địch Tạp Nhĩ không kết hôn mà.”Địch Tạp Nhĩ hoang mang:” Cháu không biết.”Kiều Dũng, Trương Lương nhìn nhau, bọn họ không cho rằng thằng bé này nói linh tinh, trong này nhất định có vấn đề.Lúc mới tới Ba Lê, Kiều Dũng rất muốn mời nhà số học trứ lanh Địch Tạp Nhĩ tới Đại Minh, đáng tiếc, ngài Địch Tạp Nhĩ không muốn rời nước Pháp tới phương đông xa xôi.Một là sức khỏe ông không tốt, hai là Đại Minh thực sự quá xa, ông không nghĩ mình sống được tới Đại Minh.Quả nhiên mùa đông năm nay, ngài Địch Tạp Nhĩ đổ bệnh, rất nặng ...Thế này không bỏ qua được rồi, Kiều Dũng quyết đoán nói với Trương Lương:” Ta đi gặp Khổng Đại thân vương, ngươi và Cam Sủng tới nhà đứa bé xem sao.”Lúc này tổng đốc Mã Lúc Giáp Hàn Tú Phân và hạm đội Nam Dương của Pháp đã đạt thành hiệp nghị mậu dịch viễn dương rồi, tổng đốc Bì Ai Nhĩ hoan nghênh hoàng triều Đại Minh tham gia khai phát khu vực Thái Mễ Nhĩ.Khổng Đại thân vương biết cả rồi, nên chuyến đi này chỉ là gặp mặt theo thông lệ xã giao mà thôi, Kiều Dũng thấy không quan trọng bằng việc đi tìm mẹ thằng bé này.Chỉ tiếc ngài Địch Tạp Nhĩ hiện bệnh liệt giường, khó qua nổi mùa đông này.Ngài Địch Tạp Nhĩ chết nhưng học vấn của ông ta không chết, ông ta có lượng lớn bản thảo, những thứ đó trong mắt Kiều Dũng là vô giá.Tùy tiện tới cầu học vấn khả năng bị từ chối rất cao, nếu như đứa bé này thực sự là hậu duệ của ngài Địch Tạp Nhĩ, vậy thì quá tốt, thông qua tư nhân có thể đạt được mục đích kế thừa bản thảo của ông.Hai chiếc xe ngựa, một bị Kiều Dũng mang đi, một Trương Lương đưa đứa bé về nhà.Giờ là 3 giờ chiều.Trên con đường trải đá toàn là rác, còn có vải rách, giày màu vứt đi, vải rách, lông vũ gãy, cặn thải dầu đèn, rác từ quán ăn công cộng.Rất nhiều thị dân đi lại trên phố, người bán hàng lăn thùng hoa quả và thùng rượu qua đường, chủ quán đứng ở cửa tán gẫu chào mời khách.
Mọi người đều đàm luận về tội phạm bị treo cổ hôm nay, tranh luận xem kẻ nào chết mất mặt nhất.Có bốn cảnh sát cưỡi ngựa tới giao lưu đơn giản với Trương Lương vài câu rồi đi theo xe ngựa, bọn họ đều phối kiếm đâm, khoác áo choàng đỏ.Nằm bên bờ tây sông Seine có một kiến trúc nửa Ca Đặc (Gothic) nửa La Mã, nhà không có cửa, cửa tò vò là lối đi duy nhất, có thể xuyên qua ít không khí và ánh sáng, loại nhà tầng hầm cổ xưa này do đục tường dày mà ra.Vì ở gần quảng trường đông đúc nhất, huyên náo nhất Ba Lê nên căn nhà ổ chuột trở nên vắng vẻ lạnh lẽo.“ Căn nhà này nổi tiếng Ba Lê.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ có vẻ rất quen thuộc nơi này, giới thiệu:” Năm xưa chủ nhân của tháp La Lãng là La Lãng Đức phu nhân vì tưởng niệm trượng phu chết trong Thập Tử Chinh, đục vách tường nhà mình thành căn nhà nhỏ này, giam mình trong đó vĩnh viễn không ra.
Đem cả phủ dâng cho thượng đế và người nghèo.
Quý phụ đau thương