Ngài Địch Tạp Nhĩ thấy mình sắp chết rồi.Trông phổi của ông cứ như luôn nhét một nắm bông làm ông ta không cách nào hít thở thoải mái được, tay ông ta đã đặt lên bàn rồi, nhưng lại không thể không rút về, vì chỉ cần ông ngồi dậy, hít thở sẽ trở nên vô cùng khó khăn.Bên ngoài phòng ánh nắng cực kỳ rực rỡ, ấm áp chiếu lên bức tường cũ màu vàng, thuyền qua lại bên sông Tắc Nạp, cửa sổ mỹ lệ của Ba Lễ thánh mẫu viện, vương kỳ bay trên cung Phàm Nhĩ Tái (Versailles), tất cả đều hết sức sinh động.Chỉ có ông ta là sắp chết rồi, giống như con mèo già lông xác xơ, như con chó già gầy trơ xương còn què một chân, đi qua đường phố lạnh lẽo, cố gắng tìm nơi nghỉ ngơi cuối cùng.
Trong bức tường đá lạnh lẽo, ẩm thấp, giống có ngàn vạn quỷ hồn, chỉ cần có người đi qua sẽ phả ra làn hơi rét buốt.“ Bối Lạp ...!“ Ngài Địch Tạp Nhĩ gọi một tiếng, giọng như bị người ta nhét giẻ vào họng vậy, rất nhỏ, nên không ai đáp, ông ta lại phải cố hết sức rung chuông:Lập tức có một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy mặc váy tạp dề lớn màu trắng đi vào, trên mặt nàng có nhiều tàng nhang, nhưng tương đối ưa nhìn, nàng là người hầu vốn ở trong khu phố nghèo, được thuê về để hầu hạ ngài Địch Tạp Nhĩ nay không còn chăm lo được cho sinh hoạt nữa.Bối lạp không cần ông ta sai bảo, nàng biết Ngài Địch Tạp Nhĩ muốn gì gì, thế nên mau mắn nhưng hết sức nhẹ nhàng, đỡ ông ta ngồi dậy.“ Vĩnh Bối Nhĩ đã đi tìm mộ cho ta chưa, hi vọng hắn thể tìm cho ta một cái mộ ở phía ánh mặt trời, ở Hà Lan 20 năm, chân ta bị gió biển thổi hỏng rồi, sợ lạnh lắm.” Ngài Địch Tạp Nhĩ đã chuẩn bị cho cái chết của mình, ông chưa muốn chết, nhưng là một người trí tuệ, ông có thể thản nhiên đối diện với nó:Bối Lạp thuần thục đắp một cái thảm dày lên người ông ta, vuốt ve cái trán chỉ lưa thưa vài sợi tóc, nhỏ nhẹ nói: “ Ngài là người vĩ đại, mọi người đều nói thế, ngài sẽ có được ngôi mộ vừa ý xứng đáng với ngài.”“ Ta biết, chỉ là ta quá cô độc, thời còn trẻ cho rằng nữ nhân là thứ phiền toái, cưới một nữ nhân về không khác gì nuôi một đàn ngan, cả đời đừng mong yên tĩnh tĩnh.
Khi đó trong lòng ta chỉ có học vấn thôi, không chứa được thứ khác, giờ già rồi, mới phát hiện, yên tĩnh là sự dày vò, thậm chí là đáng sợ.” Ngài Địch Tạp Nhĩ lẩm bẩm:“ Vậy ngài có tình nhân không?” Bối Lạp có chút tò mò, ngài Địch Tạp Nhĩ khi còn trẻ hẳn rất đẹp trai, lại lịch thiệp, hẳn sẽ có không ít cô gái theo đuổi:Ngài Địch Tạp Nhĩ hồi tưởng một lúc rồi gật đầu với nụ cười nhẹ trên môi:” Ồ, tình nhân thì có, ngươi cũng biết, nam nhân khi còn trẻ khó tránh khỏi làm vài chuyện thiếu lý trí, nhưng ngọt ngào qua đi chỉ còn khổ não thôi.”“ Ngài nên ngủ rồi.” Bối Lạp thấy Địch Tạp Nhĩ có vẻ đau khổ, nàng thông minh không nhắc chuyện này nữa, cầm một cái lông vũ lớn khẽ phất qua trước mặt Địch Tạp Nhĩ, không lâu sau ông ta ngủ say:Cách căn nhà màu trắng nơi Địch Tạp Nhĩ ở không xa, có một kiến trúc đá màu xám, nơi đó vốn là tòa thị chính, từ khi bán cho một đám người nước Minh liền thành đại sứ quán nước Minh ở Pháp Lan Tây.Trong một căn phòng gỗ cực kỳ hoa lệ, một nữ nhân mặt trắng, mái tóc vàng uốn cong ở vai, môi đỏ, hai tay trắng như tuyết, đôi mắt to u buồn đang sửa tư thế ăn của Tiểu Địch Tạp Nhĩ.Trước ngực nàng đeo cái kính đơn, kính được bằng đợi dây chuyền bạc mảnh, nghịch ngợm nảy trên bầu ngực đầy đặn của nàng.Eo nàng rất nhỏ, khiến cái váy cực lớn như đóa bách hợp xèo nở, thêm vào bùi tóc cao, không ai hoài nghi thân phận nữ giáo sư của nàng.“ Địch Tạp Nhĩ, lau miệng xong không cần cất khăn đi mà tiện tay vứt, nữ phó của ngươi sẽ vứt cho ngươi.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ mặc bộ trang phụ lụa đắt tiền ngạo mạn gật đầu, lần nữa lấy khăn chấm khóe miệng, sau đó vứt lên bàn.Ngả Mễ Lệ ngồi ở đầu kia cái bàn dài, mái tóc hoàng kim buộc cái nơ bướm lớn, mặc váy phồng màu hồng, biến cô bé gày trơ