Bành Ngọc thấy Trương Kiến Lương về thì phất tay, đám bách tính tây bắc thường ngày khó bảo rất nghe lời lui ra, còn chu đáo đóng cửa lại.“ Chuyện gì thế?” Trương Kiến Lương hỏi:“ Không có gì ạ, dù thế nào chúng ta cũng đốt nhà của có rồi, phải có chút bồi thường mới yên tâm ở lại Gia Dục Quan chứ?” Bành Ngọc nói nhỏ:“ Tiền ngân hàng à?” Giờ Trương Kiên Lương nghe tới chuyện này là sợ:Bành Ngọc ỉu xìu nói:” Không phải, đang thương lượng với ngân hàng, vay có 50 vạn thôi mà không chịu, nói là có bán cả Gia Dục Quan đi cũng không được chừng đó tiền, có điều Lưu chưởng quầy của ngân hàng đồng ý đi Trương Dịch giúp gom tiền, chắc phải năm ngày nữa mới về.”Trương Kiến Lương xục tay vào rương vốc tiền, để rơi rào rào qua kẽ tay:” Đâu ra thế?”Bành Ngọc giang tay:” Cháu làm một cái hợp tác xã, bách tính Gia Dục Quan chúng ta đều muốn nhập cổ phần, thế nên đã gom được hai vạn ba nghìn bốn trăm đồng ngân tệ, đổ cho chi phí an bài người Tửu Tuyền lúc mới đầu rồi.”Trương Kiến Lương thoáng cái mặt đỏ bừng bừng:” Hơn năm qua ta không thu phí bảo hộ, cố gắng giúp bách tính nơi này tránh thuế, mới giúp bách tính ở đây gom góp được ít tiền, sao ngươi nhỡ lòng nào vét sạch của họ? Không được, phải trả cho họ.”Lão bản nương không hiểu:” Bọn thiếp đưa tiền ra, vì sao phải thu lại?”Trương Kiến Lương nổi giận:” Nàng hiểu cái rắm, các người bị thằng đốn mạt này lừa rồi.”“ Làm gì có, Bành tiên sinh chuẩn bị dùng đất tới đổi kìa, ở Gia Dục quan, bạc không tốt bằng đất có thể trồng trọt.” Lão bàn nương bĩu môi:Trương Kiến Lương rống lên:” Đất ở đâu?”Lão bản nương chỉ người Tửu Tuyền bên ngoài, chẳng sợ, dân ở đây toàn loại thô lỗ như vậy:” Bọn họ đã đồng ý khai khẩn đất đai bên sông Nguyệt Lượng rồi.”Trương Kiến Lương tức tới bể phổi, tay run run chỉ Bành Ngọc:” Luật quốc triều ghi rõ, ai khai phát người đó sử dụng, ai nộp thế người đó sở hữu.
Đất đai người Tửu Tuyền khai phát ra chỉ có thể là của họ.”Lão bản nương không hiểu:” Nhưng người Tửu Tuyền đồng ý rồi, khai khẩn ba mẫu thì nộp triều đình một mẫu, Bành tiên sinh đã đồng ý đem một mẫu đó bán cho bọn thiếp.
Thiếp bỏ ra 30 đồng bạc, có 30 mẫu ruộng.
Thế là người Tửu Tuyền không mất một mảnh đất nào, lại có tiền, người Gia Dục Quan bọn thiếp thì mua được ruộng trồng trọt, mọi người đều vui vẻ cả, có ai mất gì đâu?”Trương Kiến Lương sững người, nghe đúng thì đúng thế thật, nhưng sao hắn cứ cảm giác có gì đó không ổn lắm nhỉ?Bành Ngọc vội vàng nói với lão bản nương:” Sao kém ý tứ thế, mau đi chuẩn bị nước tắm, trải giường cho trị an đại nhân, mấy ngày qua chắc làm Trương huynh mệt lắm rồi.”Lão bản nương "ai dà" mọt tiếng chạy ngay.Bành Ngọc tới gần cười hì hì, thân tình khoác vai Trương Kiến Lương:” Đừng nói ta không chiếu cố huynh nhé, theo luật triều đình, huynh phải có 100 mẫu ruộng công.
Nào tới xem đi, ta đã phân cho huynh mảnh đất này rồi, ở bên kia sông, tốt lắm, chịu khỏ chăm sóc, năm năm thôi là thành chủ vườn nhỏ.
huynh trồng nho ủ rượu ấy, không phải ăn quả, sau này bán rượu bão lãi ...”“ Còn nữa, nữ nhân sau này là của huynh rồi, sao lại quát tháo chửi mắng thế, nữ nhân phải dỗ dành, giống đao như súng, phải lau chùi chăm sóc đúng không, ai lại quăng quật vứt lung tung, huynh nói phải không, đồ của mình mà.”“ Trương huynh , trước tiên ăn một bữa, sau đó tắm nước nóng, ôm nữ nhân ngủ một giấc, mai thức dậy bắt đầu sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.”……………..
……………………………… …………….Trương Kiến Lương rất mệt mỏi, nhưng hắn không sao ngủ nổi, không phải chỉ vì lão bản nương cứ quấy rầy hắn, còn có hành vi của Bành Ngọc làm hắn bất an.Từ sau khi tới Gia Dục Quan, nguyện vọng lớn nhất của hắn là hi vọng thành quan này có thể trở nên phồn hoa.Vì thế hắn ngày đêm tuần tra không nghỉ.Trong thời gian đó, hắn giết không dưới 30 tên đạo tặc và mã tặc, trên người có thêm 16 vết thương chứng minh, hắn đã tận lực rồi.Hắn chưa bao giờ thu phí trị an, chưa từng bắt chẹt bách tính, càng không sách nhiễu thương cổ qua đường, hắn thanh liêm, chính trực vô tư.Nhưng Gia Dục Quan chẳng những không giàu có lên, người lại cư dân thiếu đi 117 người.Chỉ cần là người có năng lực đều sẽ bỏ đi, họ đi chẳng lưu luyến gì, người ở lại thì buông xuôi sống