Bành Ngọc nghĩ mình ăn chắc rồi, hắn biết loại người thô lỗ lại theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng như Trương Kiến Lương, loại người này chỉ cần thể hiện cho hắn thấy mình đủ kiên trì đủ quyết tâm, sau đó nói những lời gan ruột, ít nhất tám phần là thành.Bị ăn đòn cũng nằm trong kế hoạch của hắn, đúng là hắn không đánh lại, sau khi hắn tính làm sao chuyển trận đòn này thành lợi thế.Hắn tính cả rồi.Trương Kiến Lương ngồi xuống giường, chân gác lên bàn, châm điếu thuốc:” Ta kể cho người một câu chuyện, khi ta phục dịch ở trong quân, có một trưởng quan là lão binh theo bệ hạ từ thời Lam Điền mới lập quân, cả đời ông ấy không biết đánh bao nhiêu trận, suýt chết bao lần, bị thương nhiều không kể siết.”“ Một người như thế năm Tân Hoa thứ 2 phong quân hàm, vốn được phong giáo úy, khi đó ở trong quân, ai cũng nghĩ là chắc chắn rồi, bọn ta chuẩn bị rượu thịt để uống mừng ông ấy.
Nhưng có một tên tốt nghiệp sinh thư viện, hắn tòng quân ba năm, luận công tích, tuổi đời, hắn chẳng bằng được ông ấy, rồi hắn tìm ông ấy, nói những lời tương tự ngươi vừa nói ...!Sau đó trưởng quan kia đi tìm tướng quân, cam tâm tình nguyện nhường cơ hội cho tốt nghiệp sinh kia.”“ Ngươi có biết ông ấy lúc đó hơn bốn mươi rồi không, đó là cơ hội cuối cùng, nếu không lên giáo úy, ông ấy phải thoái ngũ.
Nhưng ông ấy cả đời chinh chiến, chẳng gia đình con cái, không nỡ thoái ngũ, cuối cùng vì vấn đề tuổi tác bị điều tới hậu cần, ngươi biết ông ấy làm gì không?”Bành Ngọc mắt đảo tròn, hắn có cảm giác chẳng lành:” Tất nhiên là công việc lương cao nhàn hạ.”Trương Kiến Lương hít sâu một hơi:” Không, ông ấy đi nuôi lợn, chỉ một năm mà tóc đen thành tóc trắng ...!Đó là hậu quả do đám người đọc sách ỷ vào có chút khôn vặt các ngươi giở trò.”Nói rồi siết chặt nắm đấm, một quyền hung mãnh mang theo tiếng gió rít đấm thẳng vào mặt Bành Ngọc.……… ………“ Cứ đánh nhau đi.” Vân Chiêu gập lại văn thư, tiện tay đưa cho Lê Quốc Thành, còn lẩm bẩm một câu:Lê Quốc Thành nhỏ giọng nói:” Bệ hạ, Hàn bộ trưởng , Tiền bộ trưởng đã tích góp bất mãn với quốc tướng phủ đã lâu, nếu bệ hạ không đứng ra điều hòa, e sẽ thành đảng tranh.”“ Tranh đi, đoạt đi, họ không tranh đoạt thì sao trẫm yên lành, gần đây trong nước yên bình quá, đó không phải là chuyện tốt.
Tranh đấu một chút sẽ nhìn ra nhiều thứ hơn.” Vân Chiêu vẫn uể oải nói:“ Bệ hạ, không chỉ có quốc tướng phủ và giám sát bộ, phe hải quyền Nam Dương cũng đang xung đột với phe lục quyền do Vân Dương bộ trưởng đại biểu, Dương Hùng chủ trương thu gọn cương vực bất mãn với Hạ Hoàn Thuần muốn mở rộng đất đai, thư viện Ngọc Sơn chỉ trích tân phái của đại học đường Ngọc Sơn.
Rất nhiều lão nhân ủng hồ hoàng quyền và người trẻ ủng hộ phân quyền tranh luận suốt ngày.
Mỗi ngày có đại biểu quốc hội lớn tiếng trình bày luận điểm, du thuyết các đại biểu, cả đại biểu thương nhân cũng hành động, tranh đoạt quyền lực nên có.
“ Lê Quốc thành chắp tay vái một cái:” Bệ hạ, bọn họ đều đang lôi kéo hoàng tộc về phía mình, vì hoàng tộc ngả về đâu, phía đó tăng phần thắng lên vô hạn, từ triều dường, quân dội, đều mây đen bao phủ, thần nhìn mà kinh khiếp.”“ Trẫm còn ở đây, chẳng kẻ nào lật được trời.” Vân Chiêu hời hợt đáp một câu, ánh mắt vẫn nhìn vào tấu chương:” Hạ Hoàn Thuần dâng tấu muốn khởi động đường sắt nối Tây Vực, ngươi thấy sao?”Lê Quốc Thành suy nghĩ lắc đầu:” Chưa đủ điều kiện ạ.”“ Ha ha, các ngươi đều trúng kế hắn rồi, hắn sớm trải hạt giống ở hành lang Hà Tây, theo trẫm đoán hạt giống này đã giúp hắn hoàn thành công tác thăm dò.
Ngươi đợi mà xem, chỉ cần triều đình nói thời cơ chưa đến, hắn sẽ dâng cái tấu thứ hai, vả mặt tất cả mọi người.
Tên khốn kiếp đó thích làm vậy lắm, không sợ kết thù quá nhiều, sau này khó công tác.”“ Có bộ trưởng Đoàn Quốc Nhân ủng hộ, thêm vào thư viện Ngọc Sơn sẵn lòng trợ giúp, phái bao cao nhân đi hoang vắng như Hà Tây , thật lãng phí.”Vân Chiêu mỉm cười:” Kỳ thực có ý trẫm trong đó, đám học sinh thư viện đã quá kiêu ngạo rồi, phải tới nơi biên cương hoang vắng mãi rũa bớt.
Thêm vào hành lang Hà Tây cũng là cương thổ đế quốc, ở