Quan hệ giữa Vân Dương và đám trọng thần Lam Điền xưa nay không tốt, chẳng phải vì bọn họ ở hệ thống quân chính khác nhau, sâu xa hơn đám người đó đều tốt nghiệp hạng xuất sắc ở thư viện, trong khi Vân Dương học hành dở dang, bao nhiêu năm trời mới có dịp khinh bỉ lại.
Vân Dương hừ một tiếng:” Tất nhiên nên chậm lại, đâu phải có chó đuổi sau lưng, tới nay vấn đề lương thực dư thừa vẫn làm chúng ta đau đầu, đó là dấu hiệu chúng ta đi quá nhanh.”“ Ta cùng bệ hạ uống rượu có hỏi vấn đề này, đó là do công thương nghiệp không theo kịp nông nghiệp, lương thực không thể thông qua công thương nghiệp để mang tới giá trị cao hơn.
Giá lương thực giảm, tiền trong túi nông phu giảm, nông phu chiếm số đông, họ không chi tiêu, công thương nghiệp sẽ đình trệ.”Hàn Lăng Sơn ngớ ra:” Ngươi là binh bộ bộ trưởng, nghiên cứu cái này làm gì?”Vân Dương bực dọc:” Sau này binh bộ bộ trưởng không còn là tướng quân thuần túy nữa, rất có thể là văn nhân đảm nhiệm, bệ hạ cảnh cáo ta rồi, nên ta phải học thêm.”“ Nhưng mà cũng không cần nghiên cứu nông nghiệp.” Hàn Lăng Sơn nói tới đó tự dừng lại, chợt nhận ra mình bị đưa đi chệch đề tài ban đầu, không biết tên này vô tình hay cố ý nữa, nheo mắt hỏi:” Vân Dương, theo ngươi thế nào là phong kiến.”Vân Dương đáp đơn giản:” Là mọi người đều có đất phong.”Hàn Lăng Sơn lần nữa không hiểu tên này nói chơi hay thật:” Không phải như thế, được rồi, ta hỏi ngươi, công của ta đủ phong tước chứ?”Vân Dương gật đầu:” Đương nhiên.”“ Đợi ta có được đất phong sẽ chuyên môn xin đưa tới bên cạnh ngươi.”“ Để làm gì?”Hàn Lăng Sơn cười lạnh:” Để tấn công ngươi.”Vân Dương không hiểu:” Ngươi tấn công ta làm cái gì?”“ Vì đó là một kết quả khác của phong kiến mà bệ hạ muốn, chư hầu tương tranh, sau đó là thôn tính, rồi thành bá chủ, thành quốc gia, bệ hạ làm chủ chung sẽ hiệu triệu thiên hạ công phạt.”“ Ý ngươi là gì?”Hàn Lăng Sơn mặt âm trầm cực độ:” Ý ta chính là bệ hạ muốn có nhiều chư hầu như thế, lại không hạn chế họ, chính là hi vọng các chư hầu đánh lẫn nhau, sau đó dần giảm thiểu, cuối cùng bệ hạ đứng ở lập trường đại nghĩa, tiêu diệt chư hầu còn lại.”“ Không thể nào.” Vân Dương nghe vậy vỗ bàn đứng bật dậy:Hàn Lăng Sơn bình thản nói:” Bệ hạ đương nhiên không thể, nhưng bệ hạ đang an bài chuyện 200 năm sau, kết quả ta nói sẽ xảy ra trong 200 năm tới, hoặc ít hơn.”Sau khi Hàn Lăng Sơn đi rồi, Vân Dương ngay lập tức đem đoạn đối thoại của mình với hắn nói cho Vân Chiêu.Vân Chiêu nghe xong báo cáo chỉ cười khẽ, không để trong lòng.Vì đó không phải âm mưu, mà là dương mưu.Nếu các ngươi không đánh nhau thì chẳng ai làm gì được, còn các ngươi đánh giết lần nhau thì tự các ngươi chuốc lấy.Vân Chiêu chỉ cần một đám công vụ viên, chứ không cần quý tộc nắm đại quyền sinh sát, y đã không thể ném toàn bộ đám quý tộc mới trỗi dậy này xuống giếng dìm chết thì phải tính cách khác thôi.Đại dương là nơi tốt, nó đủ rộng để dung nạp mọi ô uế trên thế gian, cho nên y ném tất cả ra biển.Mà phong kiến, chính là nắm mồi cá thứ nhất Vân Chiêu ném vào ao cá chép.Từ khi Chu thiên tử phân phong chư hầu để bảo bệ thiên hạ, lịch sử phong kiến Trung Quốc kỳ thực chỉ tồn tại tới Chiến Quốc, sau khi đế vương cái thế Tần Doanh Chính xuất hiện, thay phong kiến bằng châu quận, sự thực đã tuyên cáo kết thúc của phong kiến thuần túy rồi.Điểm quan trọng nhất trong chế độ phong kiến là "ai giữ đất nấy", thời gian này không quá dài, thói quen nhất thống cố hữu của Trung Quốc sẽ khiến những thế lực mạnh hơn bắt đầu thống nhất lãnh thổ hải ngoại.Chiến tranh là đặc trưng chủ yếu của phong kiến.Đương nhiên, những kẻ đó có thể lựa chọn không ra biển, không sở hữu đất phong ở hải ngoại ...!Ha ha ha, chỉ cần chúng nhịn được, chấp nhận được luật lệ càng nghiêm khắc ở bản địa và cuộc sống bình đạm ở bản địa Đại Minh.Tất nhiên Vân Chiêu làm vậy mục đích chính không phải để thanh trừ, chỉ là phần nhỏ kèm theo thôi, Hàn Lăng Sơn không thấy được viễn cảnh lớn, chỉ nhìn vào tranh đấu đã cho thấy y đúng rồi, đám người theo y năm xưa đã không còn lý tưởng