Tiểu Địch Tạp Nhĩ không có mấy phản ứng, dù Trương Lương có cho rằng nó quan trọng hơn giáo hoàng, nó cũng không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Nó là đứa bé cực kỳ có chủ kiến của mình, không bị ảnh hưởng bởi người khác, giống như năm xưa mẹ nó không thể giữ nó lại, giọng nó rất cương quyết: “ Nhưng khi giáo hoàng phát biểu, không cách nào tới gần trong vòng 200 mét, mà bắn súng ở ngoài 200 mét thì chắc không bắn trúng được giáo hoàng, dùng súng không được đâu, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng pháo?”Cả đám người lớn ngớ người, thằng bé này thật dám nghĩ, trí tuệ của nó đã vượt xa đứa bé cùng tuổi, chẳng thua kém gì người lớn, nếu không đã chẳng được ngồi đây bàn bạc công việc với họ, dù thế nào ý nghĩ này cũng hơi ...Mắt mọi người muốn lồi ra ngoài: “ Dùng hỏa pháo ở La Mã á?”Tiểu Địch Tạp Nhĩ hung dữ nói: “ Không chỉ dùng hỏa pháo, còn dùng cả thuốc nổ, lượng lớn thuốc nổ, thế mới giết được giáo hoàng, không cho ông ta bất kỳ cơ hội sống sót nào.”Kiều Dũng sững sờ:” Dùng hỏa pháo thì càng kém chính xác.”“ Thế nên chúng ta mới chôn thuốc nổ trước, cháu không tin mấy khẩu đại pháo oanh kích mà không dẫn nổ được thuốc nổ, sau đó nhân hỗn loạn ám sát ở khoảng cách gần, như thế cháu không tin làm tới thế mà Á Lịch Sơn Đại vẫn không chết.”Tới lượt Trương Lương lắp bắp: “ Ta nhớ cháu và muội muội cháu đều là giáo đồ thành kính nhất.”“ Cháu tin Thượng Đế, còn giáo hoàng chỉ là nô phó của Thượng Đế mà thôi, sao không giết được chứ?” Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói xong rời bàn mặc áo choàng lên, thong thả mặc vào:” Cứ chuẩn bị theo cách này đi, dù không giết được giáo hoàng cũng có thể khiến thành La Mã hỗn loạn, chỉ có loạn, chúng ta mới có cơ hội.”Thiếu niên tóc vàng đi rồi, Trương Lương và Kiều Dũng đưa mặt nhìn nhau chưa hết bàng hoàng, những người còn lại cũng xì xào không thôi.“ Tự học khóa trình của thư viện Ngọc Sơn mà cũng có thể sinh ra nhân vật cỡ Hàn lão đại à?”“ Không biết, dù sao ta đưa nó đọc bút ký học tập của ta, ta học hết khóa trình thư viện mà có thành Hàn lão đại thứ hai đâu.” Một người lên tiếng, hắn không khỏi lo lắng, đứa bé này quá đáng sợ rồi, không còn là thiên tài nữa mà là thứ yêu nghiệt:“ Thằng bé này tương lai phải bố trí ra sao? Dù sao nó là người dị tộc.” Có người đề xuất một lo lắng, sự thông minh của Tiểu Địch Tạp Nhĩ đã khiến người ta phải e ngại:“ Lời này bất kể thế nào cũng không được để nó nghe thấy.” Trương Lương rít khe khẽ bênh vực, dù sao đứa bé này do hắn cứu về, tình cảm sâu sắc :” Nó học lễ nghĩ Đại Minh, nói tiếng Quan Thoại, ai quan tâm tóc nó màu gì, ta thấy đứa bé này tóc vàng càng đẹp, nó là người Đại Minh, các ngươi có suy nghĩ khác, đừng trách ta.”“ Phải rồi, đứa bé này nói tiếng Quan Thoại còn tiêu chuẩn hơn người Trung Nguyên như ta.
Từ khi bệ hạ thi hành ( Vận thư) cho tới nay, cách phát âm của thằng bé này giống trên ( Vận thư) nhất.
“ Kiều Dũng cảm thán không thôi.“ Đúng vậy thằng bé này sinh ra đã là trẻ con Hán gia ta, để ở đất dã man này tiếc lắm.”“ Vậy có nên chuẩn bị đại pháo với thuốc nổ cho nó không?”- Vì sao không chứ, chúng ta còn phải tìm cho thằng bé này một con dê thế tội, các ngươi thấy quốc gia nào thích hợp? Khắc Luân Uy Nhĩ của nước Anh hay là Cáp Lý Phát của Áo Tư Mạn.”“ Mặc dù nhiều đế vương ghét giáo hoàng, nhưng làm gì có ai đủ gan giết giáo hoàng chứ?”“ Vậy thì đừng chọn vội, xem kiếm được pháo nước nào đã, sau đó chụp mũ lên đầu nước ấy.”Mọi người tán đồng phương thức này.Mấy năm qua đám Kiều Dũng, Trương Lương vì nhiều tiền, nhân thủ phát triển nhất là thương nhân.Tới giờ những thương nhân này đã phân tán khắp các ngóc ngách Châu Âu.Mới đầu bọn họ còn cho rằng những người này vì quan niệm quốc gia, không dễ dàng giúp người Đại Minh, thế nhưng sau vài năm bọn họ nhận ra, thương nhân Châu Âu là quần thể đặc thù, thần mà họ tin tưởng là tiền