Mỗi năm vào ngày 6 tháng 5, đội vệ sĩ Thụy Sĩ của Phạm Đế Cương sẽ cử hành nghi thức tuyên thệ trong viện thánh Đạt Mã Tác, đọc lời thề hơn thế kỳ qua chưa từng thay đổi, cầu xin thượng đế phù hộ để mình hoàn thành nhiệm vụ, trung thành với giáo hoàng dù phải hiến dâng cả sinh mệnh.
Đây là một việc rất trang nghiêm, không cho phép có bất kỳ một chút qua loa nào.
Năm xưa Tra Lý V tắm máu thành La Mã, người của đội cận vệ tòa thánh các nước khác đều tan tác, chỉ có người Thụy Sĩ là kiên cường chống đỡ đến cùng.
147 binh sĩ Thụy Sĩ vì bảo vệ giáo hoàng mà chảy tới giọt máu cuối cùng, từ đó nhiệm vụ bảo vệ giáo hoàng chủ yếu do đội vệ binh Thụy Sĩ đảm nhận cũng trở thành truyền thống.
Mà nguyên nhân họ chiến tử cũng làm người ta khó tiếp nhận.
Năm xưa những binh sĩ anh dũng đó thề chết bảo vệ giáo hoàng, nhưng giáo hoàng Giuliô II hèn nhát mà nhân từ vì kẻ địch là người cùng quê lệnh binh sĩ Thụy Sĩ không được giết địch.
Những binh sĩ đó vừa bảo vệ giáo hoàng, lại không được giết người, kết quả không ai còn sống.
Buổi sáng hôm đó giáo hoàng sẽ kiểm duyệt vệ binh xong, sau đó 12 giờ trưa sẽ xuất hiện ở cửa sổ tầng cao nhất đại giáo đường thành Bỉ Đắc, diễn thuyết với các giáo đồ.
Với Á Lịch Sơn Đại VII mà nói, đây là buổi diễn thuyết rất quan trọng, vì trải qua cuộc diễn thuyết này, ông sẽ chính thức thành chủ nhân của Phạm Đế Cương, chủ nhân Sử Đồ Cung, người chăn cừu số một của thượng đế.
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng đã sẵn sàng.
Buổi sáng thức dậy, ngài Địch Tạp Nhĩ thấy toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, ông nghĩ rằng do hôm qua mình ngủ muộn quá, cuối cùng ông vẫn kiên trì ngồi dậy, vì ông muốn đi xem buổi diễn thuyết của giáo hoàng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ lo lắng nhìn ông, khuyên nhủ:” Ông ngoại, để cháu đi thay ông cho, trông ông không được khỏe đâu.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ lắc đầu, đây là sự kiện vô cùng trọng đại, không thể vắng mặt được: “ Ông phải đi mới được, ông muốn biết giáo hoàng trong lần phát biểu trọng đại này có nhắc tới bọn ta hay không? Cháu à, đây là điều rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể nói là vấn đề tồn vong.
Nếu giáo hoàng có thể kết thúc những chính sách xấu trước kia, mở cửa cho tân học, vậy mùa xuân của tân học sẽ tới, sự kiện trọng đại như thế làm sao thiếu ông được.
”“ Nhưng sức khỏe của ông không đủ duy trì đến khi nghe hết giáo hoàng phát biểu, nếu như ông ngồi để nghe lại kiến rất nhiều người chỉ trích, như thế chẳng bằng để cháu đi nghe, sau đó về nói với ông từng chữ, cháu đảm bảo sẽ không bỏ sót chữ nào.
Nói xong Tiểu Địch Tạp Nhĩ đánh mắt cho Ngả Mễ Lệ, Ngả Mễ Lệ chạy tới bên ngài Địch Tạp Nhĩ, ôm lấy ông làm nũng: “ Ông ở nhà đi mà, cháu hứa, cháu hứa nhất định sẽ yên tĩnh xem sách, không quấy nhiễu ông nghỉ ngơi đâu.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ rất chiều đứa cháu gái này, nên ông cũng dao động, chỉ là ngày hôm nay quá quan trọng, cháu của ông còn nhỏ chưa hiểu.
Các giáo sư khác tới định rũ ngài Địch Tạp Nhĩ đi cùng, thấy ông thực sự quá yếu ớt, đều khuyên ông ở nhà nghỉ ngơi.
Ngài Địch Tạp Nhĩ cố gắng mấy lần, phát hiện thân thể mình đúng là không đủ sức đứng thời gian dài, đành phải gật đầu đồng ý, ông bảo Ngả Mễ Lệ về thư phòng của mình lấy hai tờ thiếp mời, trịnh trọng đưa cho cháu mình:” Sau khi kết thúc giảng đạo, có một bữa tiệc lớn ở Sử Đồ Cung, cháu phải thay ông cảm tạ giáo hoàng, đồng thời nói rõ nguyên nhân ông không đi được.
Ở đây có hai thiếp mời, một mời đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Điều Đốn (Teuton) Địch Tư Ngã Phu, một giao cho đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn Y Viện Đạt Lạp - Tha Lôi Đại Công.
”“ Cháu phải nhớ, chuyện này rất quan trọng, vất kể thế nào cũng phải mời họ tới nhà một chuyến, ông có việc quan trọng cần thương lượng với hai vị đoàn trưởng.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ không khỏi nghĩ tới mẫu vũ khí mà ông ngoại vẽ trên giấy, ông ngoại nó đã hiểu ra khoa học mới không thể chỉ có nhà khoa học nữa, nếu không chẳng thể an toàn trong thời nhiễu loạn này.
Đồng thời cũng