Tiểu Địch Tạp Nhĩ không nghĩ mình nói nhiều như vậy mà không thể thuyết phục được ông ngoại, mẹ nó chết rồi, thân thế của anh em nó mãi mãi là ẩn số, nó không chắc ngài Địch Tạp Nhĩ là ông ngoại mình.
Nhưng điều đó không quan trọng, hai năm chung sống, nó coi ông thực sự là ông mình, ông là người vĩ đại, không thể để ông ở lại đây: “ Ông nói tổ quốc là Pháp Lan Tây sao ạ, là vị quốc vương đang lưu lạc khắp nơi hay là vị Khổng Đại thân vương? Ông ngoại, họ còn chẳng rõ ai là người yêu nước, ai là kẻ phản nghịch, ông bảo cháu làm sao yêu được quốc gia đó?”Ngài Địch Tạp Nhĩ mỉm cười xoa đầu cháu trai:” Cháu còn nhớ nữ tướng quân Trinh Đức mà ông kể không?”“ Vâng, cháu có nhớ, cô ấy là thánh nữ, là anh hùng, cô ấy chiến đấu vì Pháp Lan Tây, nhưng bị mưu sát một cách đê hèn bởi chính đồng bào của mình.”“ Cô ấy bị người Bột Cấn Đệ (Burgundi) bán đứng, do công tước Phỉ Lợi Phổ giao cho người Anh Cách Lan, một người có công với Pháp Lan Tây, một anh hùng giúp Pháp Lan Tây tránh khỏi sự thống trị của người Anh, lại bị giáo chủ Pháp Lan Tây phán hỏa thiêu, trước khi chết cô ấy có tâm tình gì?”Tiểu Địch Tạp Nhĩ trả lời dứt khoát: “ Cô ấy không nên cứu những kẻ vong ơn đó.”“ Cháu à, cháu nên xem bút khí của vị giáo chủ Bì Ai Nhĩ Khoa Hùng đó, ông ấy chỉ nhìn thấy trong mắt cô ấy ba chữ, không hối hận.” Ngài Địch Tạp Nhĩ nhẹ nhàng nói: “Vì cô ấy chiến đấu vì tổ quốc mình.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ im lặng, cuối cùng nó quỳ xuống, gối đầu lên đầu gối ông ngoại: “ Cháu vẫn muốn đi tới nước Minh xem thế nào, cháu từng nghe kể về một câu chuyện vô cùng mỹ lệ, câu chuyện đó là thiên đường của cháu.
Ông ngoại, cháu muốn đưa ông tới thiên đường trong mộng của cháu, ông đi với cháu đi.”Ngài Địch Tạp Nhĩ thở dài xoa mái tóc mềm của nó: “ Ông không nói là không đi nước Minh, ông chỉ lo hai mắt cháu bị người ta che mờ không thấy được sự thực nữa, nếu cháu muốn đi, ông đi với cháu.”“ Chúng ta lập tức rời La Mã, lập tức đi Mã Tái.
(Marseille)” Tiểu Địch Tạp Nhĩ reo hò vui sướng, như đứa bé nhảy tưng tưng đi an bài xe ngựa:Để lại ngài Địch Tạp Nhĩ một mình trong thư phòng u ám thở dài nặng nề.Lần này ngài Địch Tạp Nhĩ tìm được 60 người đồng hành, bao gồm cả gia quyến của họ, khiến đoàn lữ hành trở nên cực lớn.Khi đội xe rời La Mã, chiếc chuông lớn trên giáo đường thánh Bỉ Đắc được treo lại lần nữa vang lên, ô cửa sổ bốc khói đen.Giáng hoàng rốt cuộc không qua được ....Ngài Địch Tạp Nhĩ ngồi trong xe ngựa ôm Ngả Mễ Lệ, nước mắt chảy dài, lại một người bạn cũ của ông qua đời, ông không biết mình còn sống tới được nước Minh không, càng không biết mình còn sống trở về Pháp Lan Tây không?Những giáo sư đồng hành đều rất nghiêm túc, trong một tháng ngắn ngủi, bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, những tiếng nói đòi tòa án dị giáo xét xử lại họ ngày một cao.Nếu không có ngài Địch Tạp Nhĩ dẫn họ đi tị nạn, họ cũng không biết phải làm sao.Đội xe tới Mã Tái, ngài Địch Tạp Nhĩ quả thức thấy một thương thuyền vũ trang cực lớn, nếu chỉ nhìn vào 68 cửa pháo, đây phải là chiếu đấu hạm cấp hai.Vị học giả phương đông kia đợi bọn họ ở bên tàu, đứng bên còn có một quân nhân mặc quân trang trắng, chưa đợi ngài Địch Tạp Nhĩ nói gì, Trương Lương đã đi tới: “ Ta đợi ngài đã lâu.”Ngài Địch Tạp Nhĩ cười: “ Mong rằng chúa phù hộ, để tôi tới được nước Minh, xem quốc gia mỹ lệ đó.”“ Ngài sẽ không uổng chuyến đi này.”Hạm trưởng Lại Đỉnh Thành thi lễ nói với giọng trang trọng nhất:” Được đón ngài lên chiến hạm Hoa Sơn là vinh quang của toàn bộ quan binh trên chiến hạm, bảo vệ ngài là nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi.”Thái độ tôn kính đó làm ngài Địch Tạp Nhĩ yên lòng phần nào, ho một tiếng:” Có thể đợi thêm mười ngày không, một vài người bạn của tôi đang trên đường tới.”Lại Đỉnh Thành hào phóng nói:” Như ngài mong muốn.”Đoàn người theo càu tàu lên tới chiếc chiến hạm lớn đó,