Con đường từ huyện Lam Điền tới thành Tây An đặc biệt náo nhiệt, đi qua Bá Kiều, đường xá mùa đông đáng lẽ phải trống không thì bây giờ người đi càng đông đúc.
Lần này người gánh gồng không phải là đem con nhỏ của mình đi bán nữa, mà là đủ các loại hàng hóa, trên xe đẩy cũng thế, đồ thủ công chất cao tận nóc, cần có thêm người đi trước kéo xe chỉ đường, lại còn có cả xe ngựa nặng nề nữa, là xe ngựa thật, không phải xe lừa, hàng chất cao như núi, đánh xe ngáp dài ngáp ngắn, không như trước kia nơm nớp sợ có anh hùng hảo hán xông ra hô " đường này ta mở, cây này ta trồng ! "Đội ngũ của Vân Chiêu đi đường rất láo toét, phóng ngựa làm bụi bay mù mịt, tất nhiên là nhận đủ những tiếng chửi từ nam ra bắc, Vân Chiêu nghe rất rõ, khẩu âm Hà Nam chửi tợn nhất.
Chắc là lưu dân tới từ Hà Nam rồi, khi Vân Chiêu lên thảo nguyên còn chưa có người Hà Nam tới đây, vậy mà mới một năm bọn họ đã bén rễ ở nơi này, quả là những người thông minh.
Chỉ có người huyện Lam Điền mới có lá gan chửi một đám kỵ sĩ, lại chẳng cần phải hạ giọng.
Vì thế đám kỵ sĩ dùng âm thanh lớn hơn, ngôn ngữ ô uế hơn chửi lại, cả con đường thôn vốn yên lành, bị bọn họ làm sôi sùng sục.
Vân Chiêu chửi càng khiếp, nhất là mấy câu chửi đời sau không có nhiều cơ hội dùng được y bung ra hết một lượt, chưa đã đời còn dựng ngón giữa "F*ck you!" luôn mồm, từ ông già tới thiếu nữ đều chửi tuốt không tha ai, huyện đại nhân vừa về đã mang hết lời hay ý đẹp cả đông lẫn tây ra chiêu đãi con dân của mình.
Ngoài đồng ruộng băng tuyết chất thành những đống lớn làm ánh mắt Vân Chiêu trở nên ôn nhu, mặc dù công trình thủy lợi ở huyện Lam Điền đã giải quyết được đa phần ẩn họa do hạn hán gây ra.
Nhưng mọi người vẫn lo thiên tai tới, mùa đông lúc công việc ít nhất, theo thói quen xúc băng tuyết đổ vào ruộng, đợi băng tan ra, tăng thêm chút độ ẩm cho mùa xuân trồng trọt.
Khi Ngọc Sơn xuất hiện trong tầm mắt, không ngờ mắt Vân Chiêu lại ươn ướt, y nóng lòng muốn nhìn thấy mẹ, con ngựa mận chín ở dưới như cảm thụ được tâm tình của chút nhân, phóng đi càng thêm hưng phấn.
Xa xa nhìn thấy Vân Kỳ ngồi ngược trên lưng lừa, Vân Chiêu cười ha hả phóng vút qua bên cạnh ông ta, cố tình quát thật to một tiếng.
Vân Kỳ đang ngủ gà ngủ gật, giật mình suýt ngã, mở mồm chửi ngay:” Thằng chó m ! A thiếu gia đã về.
”“ Ha ha ha, con ông ở phía sau ấy, muốn chửi thì chửi hắn đi.
”Vân Chiêu phóng ngựa như bay để lại tràng cười vô cùng sảng khoái, không biết Vân Kỳ nhìn thấy nhi tử biến thành con lừa trọc sẽ có phản ứng gì:Tấm bia đá Vân thị trang tử dựng ngay trước sơn cốc, tường đá đằng sau đã biến thành tòa thành trì, không chỉ bảo vệ Vân gia trang tử, tường đá còn vươn sang hai bên, phong tỏa chặt cả sơn cốc, thương cổ xếp thành hàng dài đợi đóng thuế vào trang.
Vân Chiêu tất nhiên không cần, giấy thông hành của y là ngọn roi trong tay, không ai dám ngăn cản, dọc đường không biết bao nhiêu người thi lễ với Vân Chiêu, y chỉ ứng phó qua loa, chớp mắt qua khe núi, qua con sông nhỏ trước nhà, qua sân phơi, nhà kia rồi.
Trước cửa nhà có mấy người thương tật dựa vào tường tắm nắng, Vân Chiêu nhảy xuống chiến mã, ném dây cương, đi tới đá tung đại môn, hô lớn: “ Mẹ, con về rồi.
”Sau đó Vân Chiêu nhìn thấy một nữ tử đẹp như tiên nữ, nàng đội chiếc mũ lông đáng yêu thả xuống hai tai như tai chó che kín hai tai, để lộ khuôn mặt hồng hào vì gió lạnh, mi cong mềm mại, hai hàng lông mày đen nhánh, chiếc mũi xinh xinh nằm dưới cặp mắt long lanh dài quyến rũ, môi hồng hơi cong đầy khiêu khích.
Lòng Vân Chiêu nóng lên, không thể không thừa nhận thi thoảng hình bóng nàng xuất hiện trong giấc mơ của mình, đang định nói gì đó thì phát hiện nàng ngồi lệch một bên trên lưng con lợn rừng cực lớn, từ trong tây khóa viện chạy ra.
Vân Chiêu vừa nhìn kỹ một cái, thiếu chút nữa tức tới xỉu luôn, rống lên: “ Tiền Đa Đa, nó đang sống